Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 225 : Mục Tiêu! Đại Dư Tiên Sơn

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Nghe câu hỏi này của Trương Tử Tinh, Huyền Đô đại pháp sư không chút thay đổi thần sắc, hỏi ngược lại: "đạo hữu tự cho rằng mình biết sao?"



Trương Tử Tinh thầm nghĩ, hẳn không thể nào nói ta từ đầu đến cuối đều huyên thuyên bịp bợm ngươi chứ? kỳ thật ta chỉ là kẻ gà mờ, thuần túy mượn chút lý luận của đồng chí Trang Chu thời hậu thế a.



Tâm tư hắn xoay chuyển cực nhanh, nghĩ đến một cố sự, lập tức lộ một nụ cười giảo hoạt, đáp: "đạo hữu không phải là ta , sao biết ta không biết?"



Trương Tử Tinh không chờ Huyền Đô đại pháp sư trả lời, lại bắn ra một câu: "ta không phải đạo hữu, sao biết đạo hữu không biết ta có biết hay không?"



Câu này đồng dạng dựa theo câu biện luận trứ danh giữa Trang Tử và Huệ tử bàn chuyện "ta không phải là cá, sao biết cá vui". Huyền Đô đại pháp sư nghe vậy cũng giật mình, than nói: "đạo hữu thực không thẹn với tên Tiêu Dao tử! lời này thật diệu!".



Trương Tử Tinh thấy nói vậy đã ổn, không cố gắng lưu lại nữa, hướng Huyền Đô đại pháp sư thi một lễ, trở về bên người Hạm Chi Tiên. Hạm Chi Tiên cũng hướng Huyền Đô đại pháp sư chắp tay một cái, hai người cùng lên Long Mã đi xa dần.



Huyền Đô đại pháp sư yên lặng nhìn bóng lưng hai người, đôi mày trắng giật giật, lại than một câu: "hay một câu đạo đều khác biệt, hành động tự nhiên theo thiên số, có người ngoài số mệnh như thế này, thực có thể thấy đại đạo vô thường…."



Một lời nói xong, thân hình đã biến mất không thấy, chỉ còn lại mảnh núi lạnh lẽo, trống trải như cũ.



Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên cưỡi Long Mã chậm rãi đi, nhìn ngắm phong cảnh bên đường, nói cười thân mật, thẳng cho tới hai ngày sau mới trở lại Triều Ca. Lúc này, Khổng Tuyên và vợ chồng Ứng Long dưới tác dụng của Cửu chuyển thiên nguyên đan đã hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Nhất là phần Khổng Tuyên, lĩnh ngộ được diệu dụng mới của Ngũ Sắc Thần Quang sau khi được Trương Tử Tinh gợi ý, thực lực càng hơn xa trước đây.



Lúc này thời gian Đại Dư tiên sơn xuất hiện còn chưa tới một tháng, nghiên cứu thiết bị cách âm của Siêu Não cũng tiến hành rất thuận lợi, sớm đã tiến vào giai đoạn thử nghiệm, Khổng Tuyên lại hết sức bình tĩnh, giữ vững tâm cảnh, tăng cường cảm ngộ diệu dụng của Ngũ Sắc Thần Quang.



Trong Thọ Tiên Cung, do Cửu đầu Trĩ Kê Tinh đã sử dụng Bích Huyết Ngưng Diệt với chính mình, sống không bằng chết, nên kế hoạch dựa vào Hỉ Mị bài trừ Thương Thanh Quân, giành ngôi hoàng hậu của Đát Kỷ hoàn toàn thất bại, còn cùng Tiêu Dao tử trở mặt thành thù, trong lòng vẫn canh cánh tới nay.



Giờ trong cung chỉ có hai vị phi tử, chính là thời kỳ thích hợp nhất để tranh đoạt chức hoàng hậu. Nhưng đằng sau Thương Thanh Quân có dạng tam triều nguyên lão như Thương Dung, bản thân nàng ta cũng thông tuệ vô cùng, Đát Kỷ tuy muốn lật đổ kẻ cạnh tranh này, nhưng trong thời gian ngắn cũng hữu tâm mà vô lực.




Vài ngày sau, thời điểm phải đi Đại Dư tiên sơn rốt cuộc đã tới. Trương Tử Tinh tính rằng có Khổng Tuyên và Siêu Não, lại mang theo không ít pháp bảo và vũ khí, hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn nào, cho nên đề xuất muốn đi cùng Khổng Tuyên, coi như tăng trưởng kiến thực một lần. Khổng Tuyên sợ lần đi này nhiều nguy hiểm, nhất thời không dám đồng ý, nhưng thiết bị cách âm kia chỉ có Trương Tử Tinh mới có thể điều khiển được, cho nên đành phải đồng ý. Trương Tử Tinh dặn dò Ứng Long, Phương Mạt và Thương Thanh Quân xong, nhấc mình cùng Khổng Tuyên bay về phía Đông Hải.



Theo kinh nghiệm của Khổng Tuyên, thời gian Đại Dư tiên sơn xuất hiện ước chừng một ngày, thời gian vừa hết, Đại Dư tiên sơn lập tức nháy mắt di động, biến mất khỏi vị trí vốn có, lần xuất hiện sau cũng không biết phải chờ mấy trăm hay mấy ngàn năm sau.



Hỗn Độn chung rất có linh tính, nhiều năm qua đã hợp với tiên sơn thành một thể, có thể cảm ứng được sự xâm nhập từ bên ngoài, sẽ phát ra công kích thanh âm cực mạnh. Mà tại lúc tiên sơn sắp biến mất, loại công kích này càng thêm mãnh liệt, cho dù là dạng cường giả như Khổng Tuyên cũng không thế kháng cự, nếu không mau mau rời đi, ở lại chỉ có đường chết mà thôi.



Có thể giải thích thế này, thời gian Đại Dư tiên sơn xuất hiện hẳn trùng vào lúc uy lực của Hỗn Độn chung là yếu nhất, chỉ trong thời gian đó mới có thể lên được tiên sơn và hi vọng lấy được Hỗn Độn chung. Nếu thời gian dần qua, Hỗn Độn chung bắt đầu phát uy, không ai chống cự nổi, chỉ đành cúp đuôi trở về thôi.



Khổng Tuyên biết sự lợi hại của Hỗn Độn chung, cũng không mong Trương Tử Tinh có thể chế ra thứ gì hoàn toàn khắc chế được tiếng chuông, cho dù chỉ có thể chống cự được một tiếng thời gian đã là rất tốt rồi. Giờ Hỗn Độn chung là vật vô chủ, uy lực nó phát ra dù sao vẫn là hữu hạn, chứ nếu để bị người bắt được, luyện hóa thành công, vậy uy lực của nó thực khó lòng tưởng tượng, nghe nói có thể dùng âm thanh xé rách không gian, đáng sợ vô cùng, thiết bị cách âm nào có thể đỡ nổi? Nếu Hỗn Độn chung quả là vật có chủ, Khổng Tuyên đâu dám nhờ vả Trương Tử Tinh, thậm chí đi tới Đại Dư tiên sơn cũng còn không dám.



Qua lời Khổng Tuyên, Trương Tử Tinh còn biết được: không chỉ một mình hắn có thể tính ra vị trí tiên sơn xuất hiện. Cách đây 600 năm, hắn từng gặp qua hai gã tiên nhân cũng lên tiên sơn đoạt bảo, vì thế còn hỗn chiến cùng Khổng Tuyên một trận, sau đó hai tên kia không chịu nổi uy lực của Hỗn Độn chung, bại trận trở về. Hai kẻ đó đều là cảnh giới Huyền tiên, mình mang diệu pháp, tu vi rất mạnh, nếu lần này gặp phải bọn chúng nhất định phải cẩn thận.



Khổng Tuyên tính ra nơi Đại Dư tiên sơn xuất hiện là ở trên Đông Hải, thời gian hẳn là trong ba ngày sẽ thấy. Vì đề phòng vạn nhất, hai người đặc ý tới hải vực trước vài ngày.



Hai người một đường ngự độn quang, mắt thấy sắp tới vị trí dự tính xuất hiện của tiên sơn, đột nhiên Khổng Tuyên kéo Trương Tử Tinh qua một bên, dừng độn quang lại. Trương Tử Tinh ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một đạo trường hồng từ phía sau như điện bay lại, nháy mắt đã tới trước mặt hai người, dáng vẻ như muốn chặn đường họ.



Ánh sáng trường hồng rút đi, một tên lùn quen mắt hiện ra trước mặt Trương Tử Tinh.



"Tiêu Dao đạo hữu, thực là "nhân sinh hà xử bất tương phùng a!".



Câu này, mang theo một loại căm hận cay cú vô cùng.