Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 229 : Kỳ Thú

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Mệt!.



Rất mệt!.



Đây chính là cảm giác của Trương Tử Tinh hiện giờ.



Không chỉ mệt thân thể, mà tinh thần còn mệt hơn.



Tương lai ở đâu vậy? đường ra ở chỗ nào?



Hắn không có lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, cũng không có thiên mệnh hỗ trợ hay cái gì khí vận chiến thắng cuối cùng.



Chỉ là một kẻ xuyên việt bất hạnh, gánh trên mình mệnh vận cuối cùng bị chư hầu bốn phương thảo phạt, tự thiêu mà chết.



Vì mong thay đổi cái số mệnh đáng chết này, hắn mang theo áp lực trầm trọng trong lòng, gắng hết cả năng tiến hành một thứ nỗ lực "ngu xuẩn".



Cho dù hắn co gian nan phấn đầu, trở thành dạng Huyền tiên như Khổng Tuyên cũng không thể kháng cự nổi lực lượng của thánh nhân, huống chi cảnh giới giờ mới là Kim tiên, càng không chịu nổi một kích.



Mấy "cao nhân" thánh nhân kia phải chăng đã sớm phát hiện ra "âm mưu" của hắn, chỉ là giờ kinh thường không thèm vạch trần?



Hậu thế thường có câu: nhân định thắng thiên.



Nhưng, con người, thực sự có thể thắng được trời sao?



Hay đợi tới lúc cuối cùng, tất cả những nỗ lực đều thất bại trước thứ "thiên mệnh" này?



Hắn vẫn không thể thoát cảnh nước mất nhà tan, vợ chồng li tán, rơi xuống làm một ngôi sao Thiên Hỉ?



Vậy sao hiện tại còn phải khổ cực cố gắng làm gì?



Thực mệt!.
Tiếng kêu qua đi, tầng không trước mặt đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện. Chúng nhân căng mắt nhìn, phát hiện đó là một quái vật tựa như chim ưng tướng mạo hung dữ, toàn thân sắc lam, cánh như cánh dơi, có bốn chân, , móng vuốt sắc bén.



Khổng Tuyên chau mày, tức tốc dùng tiên lực truyền âm dặn dò Trương Tử Tinh một phen, miệng nói: "cẩn thận!".



Ánh mắt của quái vật lam sắc này thực lợi hại, chớp mắt đã phát hiện ra chư tiên, lập tức kêu một tiếng như tiếng quạ, tức tốc lao từ trên xuống, mục tiêu chính là Dư Nguyên đang đứng trên cùng.



Dư Nguyên tự thị có Kim cương bất hoại thân, không chút sợ hãi, nghênh kiếm đón đỡ. Ngờ đâu động tác của quái vật cực nhanh, không ngờ có thể dễ dàng tránh né thoát tiên kiếm của Dư Nguyên, giơ móng vuốt chụp thẳng vào người hắn. Đạo bào của Dư Nguyên hoàn toàn bị xé rách, nhưng không bị chút thương tổn nào. Có điều quái vật kia bị lực phản chấn của Kim cương bất hoại thân, móng vuốt gẫy một vuốt, đau đớn vỗ cánh bay lên.



Dư Nguyên thấy kỳ thú "cực kỳ đáng sợ" trong miệng Khổng Tuyên bất quá như vậy mà thôi, đang muốn cười nhạo vài câu, bỗng quái vật kia lại quay trở lại, trong mỏ phát ra một tiếng kêu hùng hậu. Dư Nguyên không kịp đề phòng, chỉ thấy một cơn đau từ tim truyền tới, trường kiếm trong tay run lên rơi xuống đất, cả người thiếu chút đứng không vững. Chúng nhân bên cạnh cũng cảm thấy trong người khó chịu, tu vi cao còn đỡ, mấy môn nhân tu vi thấp kém bên người Thái Vi chân nhân nhất tề ôm lấy phần tim, vẻ mặt hết sức đau đớn.



Trương Tử Tinh vừa rồi được Khổng Tuyên dặn dò, sớm đã vận huyền công bảo vệ ngũ tạng lục phủ, cũng không thấy bị sao cả.



Khổng Tuyên hét lên: "mấy kỳ thú này đều công kích bằng thanh âm làm chính, mọi người cẩn thận!".



Kim Linh Thánh Mẫu thấy Dư Nguyên bất lợi, vội vàng tiến lại gần, cầm lấy trường kiếm của đồ đệ, vận Thượng Thanh tiên quyết bắn về phía quái vật, xuyên thủng qua người nó. Quái vật kêu thảm một tiếng rơi ph ịch xuống đất, từng tiếng rít kỳ dị trong miệng nó, không bao lâu kiệt lực mà chết.



Dư Nguyên tạ ơn sư tôn, kinh sợ nói: "thanh âm của quái vật này không khác gì một kiện pháp bảo thanh âm, cực kỳ lợi hại, đồ nhi tuy có Kim cương bất hoại thân nhưng cũng không sao ngăn được".



Thái Vi chân nhân hết sức e dè tu vi của Khổng Tuyên, ý đồ muốn hắn bị phe khác cảnh giác, lập tức cười lạnh nói: "ngươi biết rõ thú này có công kích thanh âm, nhưng giờ mới chịu nói ra, chẳng nhẽ muốn dựa vào mấy quái vật này diệt trừ chúng ta sao?"



Khổng Tuyên không chút yếu thế, đập ngay lại: "ta vừa rồi đã bắt đầu nói đến chuyện kỳ thú, chỉ có điều con thú kia tới nhanh quá mà thôi. 600 năm trước ngươi vượt qua ao đầm, định dùng pháp bảo đối phó với quái thú, mới khiến cho Hỗn Độn chung cảm ứng được, giờ ngươi im miệng không nói, rõ là có ý phá hoại, còn mặt mũi nào nói ta?"



Tuy Khổng Tuyên trước đó tại ao đầm hỗ trợ ba người Kim Linh Thánh Mẫu đã nói rõ là vì ân cứu mạng của thánh mẫu với Tiêu Dao tử, nhưng hành động có ân tất báo của hắn đúng vào lúc ba người gặp nguy, rõ ràng đạt được hảo cảm của ba người Triệt giáo, cho nên không tin tưởng Thái Vi chân nhân lắm.



Quy Linh Thánh Mẫu nóng tính nhất, lập tức giận dữ quát lớn: "Thái Vi, ngươi chớ mong khích bác mọi người!, ta tin tưởng cách làm người của vị Khổng đạo hữu này, chờ sau khi ra khỏi tiên sơn, chúng ta nhất định tìm ngươi kết thúc tràng ân oán này!".



Độ Ách chân nhân thấy không khí khẩn trương, vội vàng nói: "chư vị chớ nên tranh cãi với nhau nữa, quái thú trước mắt này hết sức lợi hại, lại không được dùng pháp bảo, nếu có thêm vài con tới thì phải làm sao mới được?"



Lời nói và ra, phía trước lập tức truyền lại từng trận âm thanh kyd dị, phảng phất như có một "lữ đoàn" bộ đội đang xông lại bên này. Chúng nhân đồng loạt biến sắc, đâu còn dám tiếp tục tranh chấp nữa.