Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 430 : Vô Đương thánh mẫu! Quân cờ không ngờ

Ngày đăng: 12:23 18/04/20


Ba đạo độn quang từ xa đuổi đến không phải ai khác chính là Tam hoàng Phục Hi, Thần Nông và Hoàng Đế.



Tuy rằng lực vị giai của Tam Hoàng suy giảm, tu vi cũng chưa hồi phục hoàn toàn nhưng xem tình thế trước mắt, nếu ba vị huyền tiên đỉnh giai này gia nhập vào phe của Trương Tử Tinh, Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu cầm chắc thất bại, đến lúc đó chỉ sợ có muốn thoát thân cũng khó.



Bởi vậy Hạo Thiên, Kim Mẫu lập tức quyết đoán chớp thời cơ bỏ chạy, tàn binh thiên giới thấy Thiên Đế, Thiên Hậu chân như bôi mỡ nào dám ngừng lại, nhao nhao cưỡi gió đạp mây chạy thục mạng.



Lã Bố thấy Hạo Thiên, Kim Mẫu trốn chạy, hình bóng nhạt dần, lại biến trở về hình dáng Trương Tử Tinh, Bích Tiêu vui vẻ tiến lên trước, như mọi khi vỗ vào bả vai hắn:



- Phu quân! Hóa ra chàng tuyệt như vậy. Lấy một địch hai mà không rơi vào thế hạ phong.



Nào ngờ vỗ một cái như thế mà cơ thể Trương Tử Tinh lung lay như sắp đổ, làm Bích Tiêu bị dọa hết hồn, vội vàng đỡ lấy. Trương Tử Tinh cười khổ:



- Nàng tưởng tu vi huyền tiên thượng giai đỉnh phong của Thiên Đế Thiên Hậu là để chơi cho vui à? Tu vi của ta vốn không bằng hai người họ, chỉ miễn cưỡng dùng Cửu cung trận và ma thể để kéo dài, thật là tốn sức vô cùng. Chỉ là chiêu mạnh nhất cửu hồn hợp nhất tuy có thể tổng hợp sức mạnh của cửu hồn nhưng lại không có tín ngưỡng lực chống đỡ, khó mà giữ được lâu, ta phải dựa vào Linh Thần Tinh Lộ nhanh chóng hồi phục nguyên khí mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nếu qua thêm một lát nữa mà mọi người vẫn chưa đến ta cũng chỉ có thể trốn về tiên phủ mà thôi.



Bích Tiêu cũng cảm giác được tiên lực trong cơ thể Trương Tử Tinh tổn hao rất lớn, đâu còn dám cười nói, hấp tấp lấy đan dược ra cho hắn sử dụng. Trương Tử Tinh đón lấy đan dược cho vào miệng, sau đó đem bốn thê tử tiến lên trước nghênh đón, hành lễ với Tam Hoàng đang đi đến:



- Ra mắt ba vị bệ hạ. Cảm ơn ba vị cứu viện kịp thời, bằng không chỉ sợ phu thê chúng tôi vẫn còn hung hiểm lớn.



Phục Hi tủm tỉm nói:



- Bệ hạ quá khiêm tốn rồi, bằng vào thực lực của năm vị, dẫu chúng tôi không đến, Thiên Đế, Thiên Hậu cũng chẳng làm gì được.



Hoàng Đế nói:



- Chúng ta trên đường đến đã thấy qua bệ hạ dùng hóa thân thuật không thể tưởng tượng đơn đấu hai người Hạo Thiên và Kim Mẫu mà không rơi vào thế hạ phong, quả thực vô cùng tuyệt vời. Xem ra lực lượng của bệ hạ so với lúc ở Oa Hoàng Cung đã tinh tiến rất nhiều rồi. Ngày khác rảnh rỗi xin cùng bệ hạ mài giũa một trận, lĩnh giáo sự lợi hại của thần thông này.



Trương Tử Tinh vội đáp:



- Thần thông này cũng chỉ là may mắn mà thôi, thực lực huyền tiên đỉnh giai của Hạo Thiên và Kim Mẫu thực sự cách xa ta. Nếu không phải có Hãm Tiên Kiếm trong tay, thi triển Hãm Tiên Kiếm khí chỉ sợ khó mà chống đỡ được, cuối cùng cũng sẽ phải rơi vào thế tất bại, vả lại ...



- Vả lại cái gì?



Phục Hi thấy hắn muốn nói lại thôi, kinh ngạc cất tiếng hỏi.



- Không có gì, có lẽ chỉ là ảo giác.



Trương Tử Tinh ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng không nói ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Sự thực, trong lúc chiến đấu vừa rồi, không biết tại sao Trương Tử Tinh mấy lần muốn thi triển Cửu đỉnh phòng ngự nhưng từ đầu đến cuối đều không thi triển được, mà đành phải lựa chọn tự thân ngạnh kháng. Vả lại hắn có một loại trực giác lờ mờ rằng Hạo Thiên và Kim Mẫu không hề dốc hết sức, mà còn tận lực kéo dài. Vừa hay giống với Trương Tử Tinh cũng muốn trì hoãn đợi bọn người Vân Tiêu đến, cho nên hai bên mới "hiểu ngầm" mà đấu lâu như vậy.



Chẳng lẽ là hạ thủ lưu tình? Lấy thù hận của Hạo Thiên và Kim Mẫu đối với Trương Tử Tinh mà nói tự nhiên là không thể nào. Cho nên hắn mới nói với Bích Tiêu chỉ là ảo giác mà thôi.



- Bệ hạ, nguyên khí của ngài tiêu hao không ít, cần phải điều dưỡng cho tốt mới được.



Thần Nông thấy hắn như rơi vào trầm tư, lấy ra một viên đan dược:



- Bệ hạ trong lúc chiến đầu dường như đã dùng không ít linh dược cấp tốc hồi phục nguyên khí, vì thế sau đó dùng đan dược khôi phục, dược lực rất khó phát huy. Dùng đan dược này vào có thể giúp ngài phục hồi nhanh hơn.



Trương Tử Tinh đích xác cảm thấy đan dược mà Bích Tiêu đưa cho mình cùng cũng là đan dược Hạm Chi Tiên sản xuất ra nhưng hiệu quả so với ngày thường yếu hơn không ít, thầm khen tài nghệ của Thần Nông quả là lợi hại, vội vã cảm tạ. Vừa nuốt đan dược xuống, quả nhiên cảm thấy tốc độ hồi phục nguyên khí tăng lên nhiều.



Trương Tử Tinh nói:
Thông Thiên Giáo Chủ nói:



- Đả Thần Tiên là tiên thiên kỳ vật, phải có lực vị giai mới có thể phát huy ...



Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ tới thiên giới công kích tiên phủ và sự cứu viện bất ngờ của Tam Hoàng, kinh hãi nói:



- Lẽ nào là Thiên Giới xúi giục?



Đa Bảo đạo nhân lắc đầu nói:



- Vô Đương sư muội đi theo sư tôn từ trước thời yêu ma tranh hùng, Hạo Thiên và Kim Mẫu lúc đó còn chưa được Đạo Tổ Hồng Quân phong thành Thiên Đế, Thiên Hậu. Vô Đương sư muội trong sư môn xưa nay thanh tịnh khổ luyện, rất không thích việc bên ngoài, cũng chưa từng cùng người ngoài qua lại, làm sao có thể bị sai khiến được?



Khổng Tuyên nhăn trán nói:



- Vô Đương đạo hữu làm môn hạ của Giáo Chủ nhiều năm, nhận được ân thầy sâu đậm, bây giờ đột nhiên phản bội, chỉ sợ việc này có nguyên nhân khác. Mà có thể khiến Vô Đương đạo hữu làm ra hành động như thế tất không phải là bàn tay của tiên nhân tầm thường, dẫu là Thiên Đế Thiên Hậu cũng chưa đủ tư cách. Việc này ...... Lẽ nào có liên quan đến Thánh nhân?



Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ đến một khả năng: Xiển giáo? Thiên Giới?



"Chẳng lẽ ... năm đó Vô Đương tại Li Sơn bái làm môn hạ của ta, chính là đã ...", Thông Thiên Giáo Chủ và Trương Tử Tinh cùng nghĩ đến một điểm, trong mắt đột nhiên bắn ra hai đạo lãnh điện:



- Hay cho một tên nhị sư huynh! Tốt! Tốt! Tốt!



Ba chữ "tốt" này tràn đầy phẫn nộ. Cũng phải nói lại, Vô Đương thánh mẫu chính là người được tin tưởng nhất, thân cận nhất trong bốn đệ tử tâm phúc, lời vừa dứt, Thông Thiên Giáo Chủ từ trong mật cảnh đột nhiên toàn bộ tan biến không thấy nữa.



Vô Đương Thánh Mẫu phản bội làm cho Trương Tử Tinh rất đỗi kinh ngạc, bây giờ mới hiểu rõ trực giác lúc trước quả nhiên không sai, Hạo Thiên và Kim Mẫu là cố ý kéo dài, thậm chí không tiếc hi sinh trăm vạn thiên binh, lại phái Thái Vi chân nhân phục kích Tam Hoàng, mục đích chính là để tranh thủ thời gian cho Vô Đương Thánh mẫu trộm đi Đả Thần Tiên. Có thể nói, toàn bộ sự kiện Đông Hải chỉ là màn che, từ thời khắc hắn xuất hiện trước tiên phủ là đã rơi vào trong tính toán của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Hạo Thiên rồi.



Trong nguyên tác, tứ đại đệ tử Triệt giáo của Thông Thiên Giáo Chủ, Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh thánh mẫu, Quy Linh thánh mẫu, Vô Đương thánh mẫu: Đa Bảo đạo nhân được phong làm Đấu Mẫu Nguyên Quân, Quy Linh thánh mẫu bị muỗi vằn, mà trong nguyên tác hẳn là Văn đạo nhân, hút sạch máu thịt. Còn Vô Đương thánh mẫu không hề được nhắc đến, Phong Thần Bảng cũng không có người này, có thể nói là chẳng có tin tức gì.



Vốn trong sách còn có: "Thông Thiên Giáo Chủ thấy bốn đệ tử trái phải thân cận của mình đều mất", hy xem ra lời của "trùng khai thổ thủy hỏa phong", từ "mất" này không chỉ có ý nghĩa tử vong, còn có nghĩa ly khai, ví dụ như chuyện của Đa Bảo đạo nhân. Như thế kết hợp với tình cảnh của ngày hôm nay, Vô Đương thánh mẫu trong nguyên tác chỉ sợ kết quả cũng là phản bội hoặc bị bắt làm tù binh.



Lúc đầu hắn đã từng phòng ngừa chu đáo, khuyên Thông Thiên Giáo Chủ nên để mắt tới Trường Nhĩ Định Quang Tiên, nhưng không ngờ hôm nay lại có thêm sự phản bội của Vô Đương thánh mẫu. Vốn dĩ cho rằng Trường Nhĩ Định Quang Tiên là phản đồ lớn nhất của Triệt giáo, không nghĩ đến lại có thể là Vô Đương Thánh Mẫu. Có trách cũng chỉ có thể trách "nguyên tác" không nói rõ? Không, cho dù là thế giới này cũng không thể đánh đồng với nguyên tác, điểm này Trương Tử Tinh đã sớm biết rồi, chỉ có thể nói là đã tính sót mất quân cờ ẩn Vô Đương Thánh Mẫu.



Từ lời nói lúc nãy của Thông Thiên Giáo Chủ có thể thấy, Vô Đương thánh mẫu vào thời thượng cổ yêu ma tranh hùng, tại Li sơn được Thông Thiên Giáo Chủ thu nhận, rất có thể chính là một hạng mục đầu tư lâu dài của Xiển giáo. Trương Tử Tinh không thể không thừa nhận, từ góc độ người chơi cờ mà nói Thông Thiên Giáo Chủ không bằng Nguyên Thủy Thiên Tôn. Đến cả vị đại sư huynh Lão tử cũng sớm bị Nguyên Thủy "cho vào tròng"; kể cả kẻ hiểu rõ "tình tiết nguyên bản" như hắn cũng khó tránh khỏi rơi vào trong tính toán.



Trong nguyên tác, Tây Phương giáo được cho là bên thắng lợi lớn nhất nhưng ở thế giới này chỉ sợ rằng sẽ không phải như vậy.



Không lâu sau Thông Thiên Giáo Chủ lại xuất hiện trong bí cảnh, sắc mặt hết sức khó coi.



Trương Tử Tinh vội cất tiếng hỏi, Thông Thiên Giáo Chủ cố nén giận đáp:



- Ta vừa rồi khi đi núi Côn Luân, Nguyên Thủy Thiên Tôn kia lại có thể mời đại sư huynh đến Ngọc Hư Cung từ sớm, dựa vào hiệp nghị của lục thánh tại Bát Cảnh Cung ngày đó, nói rõ giữa thánh nhân tam giáo không thể tư đấu, tất cả ân oán nhân quả đều ở trên Tru Tiên Trận giải quyết.



Thông Thiên Giáo Chủ nói đến Nguyên Thủy Thiên Tôn là gọi thẳng tên mà không gọi nhị sư huynh, có thể thấy được hận ý trong đó.



Trương Tử Tinh lại hỏi việc Vô Đương thánh mẫu và Đả Thần Tiên, Thông Thiên Giáo Chủ căm hận nói:



- Nguyên Thủy đối với việc này chỉ trốn tránh mà không trả lời, chỉ lấy lời của sư phụ ngày ấy để ứng đối, Đả Thần Tiên là vật đại hung hiểm, đại cơ duyên, đã ứng kiếp xuất thế, tất cả nhân quả tự nhiên là duyên phận. Chắc hẳn nghịch đồ Vô Đương kia đã đem Đả Thần Tiên vào trong Ngọc Hư Cung.



Trương Tử Tinh giờ mới biết "bản hoàn chỉnh" của lời Hồng Quân nói về Đả Thần Tiên, không kìm được kinh ngạc: Nguyên Thủy Thiên Tôn là thánh nhân, không thể sử dụng Đả Thần Tiên, hẳn là phải giao cho người có lực vị giai sử dụng, mà người này nhất định phải là Hạo Thiên Thượng Đế, nếu như thế, dựa vào năng lực định vị giai, phong chư thần của Đả Thần Tiên, Hạo Thiên cho dù thực hiện dã tâm xưng bá tam giới của hắn cũng là cái "duyên phận" *** chó đó sao?