Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 57 : Thanh nhi đích thân phận

Ngày đăng: 12:18 18/04/20


Năm đó Trương Tử Tinh tại thị tập cứu huynh muội Tôn Ngao, đối đầu cũng là vị Thượng đại phu này, chỉ bất quá "hung thủ" từ gia tướng đổi thành vị Ác Lai thiếu gia này, xem ra hắn và Phi Liêm thật sự là "hữu duyên".



Nói đến Ác Lai, trong tiểu thuyết cũng là một vị đại gian thần, nhưng tựa hồ có quan hệ huynh đệ với Phi Liêm chứ không phải là phụ tử, hai người đều là loại "hiến thượng ngọc tỳ mại chủ cầu vinh" (hiến ngọc tỷ bán chủ cầu vinh), cuối cùng bị Khương Tử Nha trảm, trở thành thần phân hủy. Chỉ là không biết vì sao bây giờ Phi Liêm và Ác Lai lại trở thành quan hệ phụ tử (trong lịch sử cũng là quan hệ phụ tử), khó hiểu nhất chính là Ác Lai lực lượng lại cường hãn như thế, lại có thể hóa thành hình dạng ác ma như vậy? Vậy thân phận của Phi Liêm chỉ sợ là có sự kỳ lại…



Trương Tử Tinh đang suy nghĩ, người gầy gò nọ đột nhiên chỉ vào ba người bọn họ nói: "Hải tướng quân, ta là Tổng quản phủ Thượng đại phu Trần Hiển, hai cô gái kia là nha đầu trong phủ của ta, bị tiểu tử này dụ dỗ bắt cóc, ý muốn đào tẩu, thiếu gia nhà ta đuổi theo còn bị hắn đả thương, tướng quân nếu có thể giúp ta bắt lấy, ta nhất định sẽ ở trước mặt Thượng đại phu mà vì tướng quân nói tốt một chút, nhất định là lập được công lớn!"



"Tặc tử thật lớn mật, ta cùng với tỷ tỷ đang đi chợ mua đồ, rõ ràng là các ngươi ý đồ phi lễ với chúng ta trước, lại dám nói như vậy, quả thực tội đáng chết vạn lần!" Đặng Thiền Ngọc nghe Trần Hiển lại vu cho mình và Thanh nhi là nha đầu của phủ Phi Liêm trốn chạy, lúc này thịnh nộ không thôi.



Hải Bình đánh giá ba người Đặng Thiền Ngọc một hồi, lại nhìn đám người Ác Lai, trong lòng hiểu được tất là Ác Lai muốn ép buộc dân nữ, bị phản kích, một bên là con của Thượng đại phu Phi Liêm, một bên là dân nữ phỏng chừng không bối cảnh gì , lựa chọn thăng quan phát tài hay là thân vì chính nghĩa? Vị Thủ vệ trưởng đánh thương này cũng không nghĩ nhiều, lập tức ra một quyết định sai lầm.



Hải Bình sau khi có chủ ý, lúc này biến sắc mặt nói: "Mấy nô tỳ các ngươi lá gan thật lớn, dám đả thương Ác Lai thiếu gia! Người đâu, đem ba nam nữ này bắt lấy, áp giải về phủ Thượng đại phu!"



Đặng Thiền Ngọc lửa giận bốc cao, đang muốn động thủ, Thanh nhi lại chậm rãi đi ra, trong tay giơ lên cao một vật, quát: "Cha ta là đương triều Thừa tướng Thương Dung, ai dám bắt ta?"



Hải Bình vừa thấy Kim bài phủ Thừa tướng trong tay Thanh nhi, sợ đến chân cũng nhủn ra, toàn thân tóat mồ hôi lạnh: hôm nay thật sự là tận cùng của sự xui xẻo, sao lại chọc đến đại nhân vật cấp tổ tông như vậy!



Ác Lai cùng đám người Trần Hiển cũng kinh hãi, cô gái che mặt này lại là con gái của Thừa tướng Thương Dung! Thương Dung là người ra sao? Nguyên lão ba triều, Đại Thương đệ nhất Thừa tướng, đứng đầu bách quan, cùng Thái sư Văn Trọng là canh tay trái phải của Thiên tử, được Thiên tử trọng dụng, đặc tứ cho Miễn tử kim bài, cho dù là mưu đồ phản nghịch cũng không bị tội, cái này là ân điển và tín nhiệm ra sao! Nói về quyền thế nói về địa vị, Thượng đại phu Phi Liêm đều không thể so sánh, hôm nay lại chọc tới con gái của Thừa tướng, nhất định là mang đến hậu hoạn vô cùng.
Thanh nhi thấy bộ dáng vui mừng của hắn, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào, hỏi lại: "Thanh nhi vốn thân yếu ớt, cũng nghỉ chỉ có chút thông minh, chỉ sợ gia đình của tiên sinh ghét bỏ, lại làm cho tiên sinh tương lai lại khó đôi bề". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Trương Tử Tinh nghĩ đến lời của Khương Văn Sắc, ngữ khí dám chắc nói: "Thanh nhi không cần lo lắng, nguyên phối thê tử của ta vốn hiền lương thục đức, thế gian ít có, mấy năm nay vẫn giật giây để ta cưới thêm, ta đã từng đề cập với nàng ta chuyện nàng với ta, nàng vốn không có buồn phiền, ngược lại hết sức cao hứng, nhưng thật ra tuổi còn trẻ mà vô công rồi nghề, cũng hối hận… Thanh nhi là vị nữ nhân tài ba vô song trên đời, nếu là thường nhân có lẽ chỉ muốn là thân nữ nhi thường tình, nhưng trong mắt ta, nữ tử có tài thì không ảnh hưởng gì đến đức, ta sẽ không làm cho nàng bị bỏ phí tài học!"



Thanh nhi cùng Trương Tử Tinh gặp gỡ nhiều, tự nhiên biết hắn có những tư tưởng "mới" rất khác với người khác, cuối cùng một câu nói cũng không phô diễn, ánh mắt không khỏi sáng ngời, lại hỏi: "Gia thế nhà ta là đại khanh sĩ, tuy cha sáng suốt, hứa cho ta tự do lựa… lựa chồng, nhưng chàng hôm nay không có gì cả, lại có hôn thú, chỉ sợ khó được đồng ý, như có thể đảm nhiệm một chức quan nào đó, hy vọng càng gia tăng, không biết tiên sinh có thể nguyện ý bì Thanh nhi mà nhập triều không?"



Trương Tử Tinh không nghĩ Thanh nhi lại đưa ra yêu cầu này, nhất thời lộ ra vẻ khó xử, nói: "Không phải là ta không muốn nhập triều, ta quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể làm quan của Đại Thương, hiện tại cũng không có tiện nói ra, tương lai nàng sẽ biết".



"Có nỗi khổ bất đắc dĩ? Không thể làm quan Đại Thương?" Thanh nhi trí óc xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến một chuyện, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẻ tiên sinh là… hậu duệ tiền triều?"



Hậu duệ tiền triều? Trương Tử Tinh ngẩn người, không ngờ Thanh nhi lại nghĩ đến hắn là hậu duệ của Hoàng thất tiền triều, nha đầu này trí tưởng tượng thật là phong phú, bất quá vừa lúc thuận thế giả bộ hồ đồ: "Thanh nhi, trước tiên cứ tạm gác lại chuyện này? Sau này ta sẽ nói cho nàng biết tất cả".



Thanh nhi thấy hắn như thế, trong lòng càng thêm nhận định sự suy đóan của mình là đúng, lộ ra thần sắc hiểu được, gật đầu nói: "Nếu không thể nhập triều, vậy tương lai của chúng ta tất sẽ đối mặt với trùng trùng hiểm trở, thậm chí có thể là bị chia lìa, không biết tiên sinh đã có sự chuẩn bị về tâm lý chưa?"



Trương Tử Tinh trong lòng biết có đường, không khỏi mừng rỡ: Tiểu thư, người phải chuẩn bị tâm lý phải là nàng, ta đây chính là đến từ cái ổ sói Hoàng cung đó.