Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 98 : Tuyết Nhi Đát Kỷ

Ngày đăng: 12:18 18/04/20


Trong cung, Đát Kỷ kiệt lực vận Thiên yêu đại pháp chống cự, khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ đã biến thành trắng bệch. Kiếm khí vô hình này thực đáng sợ, dường như muốn làm cho nguyên thần phân liệt, áp bách nàng đến mức không còn sức lực nôn mửa, có vẻ như chính là khắc tinh chuyên đối phó yêu tộc. Dù nàng còn yêu thân và tu vi như trước cũng không thể kháng cự nổi. Cũng may, năm đó còn giữ một tia thiện niệm, không hoàn toàn thôn phệ hồn phách Tô Đát Kỷ, cho nên nàng mới có thể miễn cưỡng dựa vào khí tức nhân loại chịu đựng kiếm khí.



Chính lúc nàng đang ủ rũ lúc đầu không nên tiến cung, bống phát giác kiếm khí sau lưng đại thịnh, trong phòng không biết tự bao giờ đã nhiều hơn một người, người này trong tay cầm một bả kiếm, chính là thanh kiếm đòi mạng kia.



"Ta và ngươi đánh cuộc một phen, nếu ngươi có thể chịu đựng kiếm khí Cự Khuyết này 10 ngày, ta liền tha cho tính mạng yêu tinh ngươi", giọng nói người này thập phần kỳ quái, tựa hồ như là hỗn hợp của nhiều loại thanh âm bất đồng, khiến người không rét mà run.



Đát Kỷ trong lòng trầm xuống: thì ra mình đã sớm bị người phát hiện hành tung! Kiếm khí này chính là để đối phó mình, đừng nói kháng cự 10 ngày, có là 3 ngày cũng không chịu nổi.



"Ta cùng đạo hữu không oán không cừu, vì sao muốn giết ta?", tuy Đát Kỷ không quay người nhìn lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được sát khí dày đặc người này phát ra.



"Ta là tân nhiệm Đại Thương quốc sư, ngươi đồ yêu nghiệt to gan, dám đoạt thân thể Tô quý nhân lẻn vào hoàng cung, lòng mang ý xấu, tội đáng tru diệt !".



Quốc sư? Người ta thân mang chức trách, lần này chỉ sợ khó thoát kiếp nạn, Đát Kỷ cười khổ, khó nhọc xoay người lại, đang định mở miệng, ánh mắt bỗng rơi trên người đang mặc khải giáp kỳ quái kia, kinh ngạc nói: "chẳng nhẽ…là Tiêu Dao đạo hữu?"



Lần này tới lượt Trương Tử Tinh kinh hãi.



Ả làm sao có thể nhìn ra thân phận của mình? Không đúng, cái chức Đại Thương quốc sư này mới tự phong không lâu, trừ vài người thân thuộc, người khác đều không biết ai là "Tiêu Dao", cho dù ở Đông Tề cũng chỉ gọi là "Vô Danh" mà thôi, vì sao…



Câu kế tiếp của Đát Kỷ trả lời nghi hoặc trong lòng hắn: "Tiêu Dao đạo hữu còn nhớ chuyện lão tặc Thanh Giác năm xưa?, thiếp thân chính là người được đạo hữu cứu giúp."



Trương Tử Tinh bỗng nhiên chợt hiểu:"thì ra ngươi là…ngươi là Tuyết nhi ?"



"Đạo hữu có ơn cứu mạng, tôi vẫn nhớ như in loại trang phục kỳ lạ của đạo hữu, nên hôm nay tuy có chút khác biệt, nhưng tôi vẫn nhìn một cái là nhận ra. Vốn tưởng nhất định tìm gặp đạo hữu báo ân xưa, không ngờ lại tái ngộ trong hoàn cảnh này", Tuyết nhi cười lớn nói: "ngắn ngủi vài năm không gặp, đạo hữu không ngờ đã có tu vi như này, chỉ riêng thanh Cự Khuyết kia đã thừa đủ lấy mạng tôi rồi…"



Tâm niệm Trương Tử Tinh đảo nhanh như chớp: "Thì ra năm đó cứu Tuyết nhi trong tay Thanh Giác đạo nhân, không ngờ chính là Cửu Vĩ Hồ đứng đầu Hiên Viên phần tam yêu!, lão trời già thật biết trêu người! sớm biết như vậy, năm đó đã diệt nguyên thần của ả, hẳn cũng không có chuyện ngày hôm nay".



Hắn trong lòng tiếc hận, cố ý đổi chủ đề: "Tuyết nhi đạo hữu, ngươi tại sao lại xuất hiện trong hoàng cung? Lại đoạt thân thể Tô Đát Kỷ?"




Rất nhiều nam nhân lúc truy cầu phụ nữ thì oanh oanh liệt liệt, thề thốt vang trời, nhưng chiếm được rồi lại dần dần vong tình, có mới nới cũ, thậm chí quay sang chán ghét. Tử xưa đến nay, dạng này không thiếu. Cho dù là nổi tiếng như Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân, Trác Văn Quân bỏ nhà theo Tư Mã Tương Như, nguyện cùng hắn mưu cầu hạnh phúc, hai người vốn ân ái tới nhường nào. Trác Văn Quân không chê hắn nghèo khó, chịu mở quán rượu, còn thiếu chút đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân Trác Vương Tôn. Nhưng sau này Tư Mã Tương Như làm tới Trung lang tướng, lại quên tình cũ, định bỏ mặc thê tử. Cũng may tài nữ Trác Văn Quân nghĩ ra làm bài cú tuyệt diệu "nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát thập bách thiên vạn, vạn thiên bách thập cửu bát thất lục ngũ thập tam nhị nhất"( * ), khiến Tư Mã Tương Như hồi tâm chuyển ý, mới không bị hắn bỏ rơi.



Ngay chính hắn, cũng có 7 năm vợ chồng ở kiếp trước, vợ chồng muốn duy trì tình cảm, giữ gìn ân ái tuyệt không phải là chuyện dễ dàng, mà cần hai bên đều nỗ lực.



Có điều tại cái thì đại phân biệt đẳng cấp này, trọng nam khinh nữ, kẻ bạc tình càng thường là nam tử. Là người tái thế, Trương Tử Tinh càng lo lắng tới điểm này, tuy hắn không cách nào làm được chuyện một chồng một vợ, nhưng vẫn hi vọng có thể để từng người yêu của mình có được khoái nhạc chân chánh, khoái nhạc này không chỉ là tình dục đầy đủ, còn phải có thỏa mãn về tinh thần. Tại nơi quyền thế đấu tranh sáng tối này, nơi nội cung thâm bí, có thể duy trì một gia đình nhỏ đoàn kết thân mật như vậ chính là thành tựu đắc ý nhất của hắn, dù không biết có thể duy trì được bao lâu, nhưng hắn sẽ tiếp tục kiên trì nỗ lực, cho tới khi không còn sinh mệnh.



Khương Văn Sắc và Dương Cửu cảm động tới rơi nước mắt, Thương Thanh Quân thấy không khí hơi quá nặng nề, ngăn đôi dòng lệ nói: "vị Bệ hạ này của chúng ta tuy háo sắc hoang dâm, nhưng cũng là vị phu quân đời này khó gặp".



Khương Văn Sắc và Dương Cửu gạt nước mắt, không hẹn mà cùng cười tán đồng, Trương Tử Tinh nghe bốn chữ bình luận "háo sắc hoang dâm", biết Thương Thanh Quân ám chỉ tới việc đêm qua hắn dũng mãnh "đại chiến" bốn nàng, lập tức cười hắc hắc: "nếu không phải hoang dâm vô đạo, sao biết chỗ "to lớn" của phu quân" ?



Ba nàng mặt ngọc đỏ bừng, nhất loạt lè lưỡi xấu hổ, Trương Tử Tinh thấy vậy cười to không ngớt.



Nhân sinh như vậy, còn cầu mong chi? Vì nữ nhân yêu thương của ta, vì gia đình này, vì quốc gia này, dù gian nan tới đâu ta cũng kiên trì vượt qua. Chính như câu thơ đề tại miếu Nữ Oa: thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong! (ngàn vạn khó khăn vẫn vững vàng, mặc kệ hết thảy gió đông tây)



Khương Văn Sắc bỗng nhớ tới một việc, hỏi: "phu quân, chàng rốt cuộc định an trí Tô thị thế nào?, chẳng nhẽ bỏ nàng giam tại lãnh cung cả đời? phụ thân nàng tuy có sai, nhưng nàng không có tội, phu quân hà tất trút giận lên đầu nữ tử đáng thương này !"



Do biết Tuyết nhi đã sớm ly khai, Trương Tử Tinh chỉ cười nhẹ không nói gì.



Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Cửu khiến hắn lập tức biến sắc: "đúng a, hôm qua muội đứng từ xa thấy nàng cô độc một mình trước cửa lãnh cung, trông rất đáng thương, hay là phu quân và chúng ta cùng đi xem xem ?"



Hôm qua? Đáng chết! Đát Kỷ vì sao lại quay lại?



( * ) Trác Văn Quân quê ở Tứ Xuyên ( Trung Quốc ), sống vào đời nhà Hán, dám phá bỏ lễ giáo phong kiến yêu một người học trò nghèo là Tương Như ( Sau làm quan Tư mã nên gọi là Tư mã Tương Như ).



Năm năm sau khi đỗ đạt và làm quan ở Tràng An, Tương Như mới viết cho Văn Quân một bức thư với 13 con số : " Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục thất, bát, cửu, thập, bách, niên, vạn ".Trong tiếng Hán có 14 chữ chỉ con số, vậy là còn thiếu một chữ " Ức " ( một vạn vạn = 100 triệu ). Chữ này đồng âm với chữ " Nghĩa " , tức là không còn tình nghĩa vợ chồng nữa. Văn Quân đã viết " Bạch đầu ngâm " trả lời Tương Như như trên với những dòng thư đều bắt đầu bằng những con số: tăng dần từ một đến vạn, và lại giảm dần từ vạn về số một. Đấy là một bức thư tình bằng số.