Ngải Hài Nhi

Chương 15 : Tia hi vọng

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Trên đường về nhà Vân vừa đi vừa khóc nức nở, nghĩ đến những người vì cô mà chết như bà Lanh, mẹ cô...thậm chí dì Phượng cũng gặp tai nạn, rồi bây giờ là nhà sư cũng vì muốn giúp cô mà ông bị nó hại đến thập tử nhất sinh, sống chết còn chưa biết thế nào. Vân tự trách bản thân mình đã gây tai hoạ đến mọi người. Cô khóc thành tiếng nhưng trên đoạn đường nhá nhém tối không một bóng người Vân cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn. Dường như trên cõi đời này Vân sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Về đến cổng nhà Vân ngừng khóc, khuôn mặt cô trở lại với trạng thái lạnh như băng, đôi mắt vô hồn trống rỗng, cô biết cái mình cần làm bây giờ là gì.



Định mở cổng đi vào nhà Vân chợt nhìn thấy phong bao đỏ mà sư thầy đã buộc trước cổng nhà Vân sáng nay. Bỗng nhiên nó bùng cháy phừng phừng dù không có ai châm lửa. Vân giật mình khi nghe thấy giọng của Nó:



" He...he...he..lão..già..đáng..chết..."



" Lão..dám..dán..lá..bùa..ở...đây..làm..con...không..xuất...hiện...được...cả...ngày...hôm..nay....hi...hi...he...he..."



Nhớ lại ban nãy sư thầy có nói đến:



" Phong bao đỏ đã hết tác dụng."



Giờ Vân mới hiểu ra chính phong bao này đã cầm chân Ngải, không cho nó ra khỏi nhà bám theo Vân trong khi cô đến chùa để làm lễ Cầu Siêu cho linh hồn lão Toàn, cũng là để linh hồn những người bị lão Toàn hại chết trước đó được thanh thản ra đi. Đến khi phong bao không còn kìm hãm được quỷ khí của Nó cũng là lúc Nó xuất hiện trước cổng chùa hãm hại nhà sư. Vị sư thầy kia cũng đã đoán được trước kiếp nạn của mình sắp phải đối mặt nên ông có nói với Vân một câu:



" Có thể sau này bần tăng và thí chủ sẽ không còn được gặp nhau nữa."



Nghĩ đến đây Vân cảm thấy ghê sợ thứ bùa Ngải đáng khinh này. Nó đã hại chết những người xuất hiện thân quen bên cạnh Vân. Nó muốn đối với Vân thì chỉ có nó là duy nhất, những người khác mà Vân chỉ cần quan tâm thì nó sẽ không ngần ngại ra tay hãm hại. Việc nó muốn giết sư thầy cũng chính vì nó không muốn sư thầy ra tay giúp đỡ Vân. Một loại Ngải độc địa, hung ác và tàn bạo. Vân cố kìm nén cảm xúc, cô hỏi nó:



- Mày...hại...chết..nhà sư..rồi phải không..??



Cánh cổng không ai đẩy tự nhiên mở ra với âm thanh gai người:



" Cạnh...cạnh...cạnh...két.....kéeeeeeeet......"



Vân bước vào trong thì cánh cổng đóng sập một cái "Rầm". Giọng nó vang lên:



" He..he...lão..chưa...chết..đâu..tuy...nhiên..lão...cũng...chẳng...đi...đâu...được..he...he..he..."


Vân không dám xoa đầu thể hiện tình cảm với cu Tít như bình thường. Cô chỉ cười rồi nói:



- Cu tít ngoan về với mẹ đi rồi chị đến nhà chơi với cu Tít sau nhé.



Vân quay sang nói với dì Phượng:



- Dì về đi..con xin dì...Ở đây nguy hiểm lắm dì ơi...hu..hu.



Thấy Vân bật khóc dì Phượng nói:



- Dì về cũng được nhưng con phải hứa đến nhà dì ở.



Chẳng còn cách nào Vân gật đầu chấp nhận, dì Phượng xoa đầu cu Tít nói:



- Chị Vân bị ốm, mẹ con mình về cho chị Vân nghỉ ngơi. Mấy hôm nữa chị Vân về nhà mình ở với cu Tít luôn nhé...



Cu tít ngây thơ vỗ tay hoan hô tỏ vẻ mừng rỡ. Trước khi về dì Phượng quay lại nói với Vân:



- Dì biết con đang có chuyện, những chuyện kỳ lạ diễn ra trong căn nhà này dì cũng phần nào hiểu được. Dì đã đến gặp......À mà thôi, hôm nay dì dẫn cu Tít đến đây là muốn con biết gia đình của dì cũng rất mong muốn con về sống chung. Vài hôm nữa dì sẽ dẫn con đến gặp người này.



Vân im lặng không nói gì, vì lời nói của dì Phượng vẫn chưa thể hiện hết ẩn ý. Nhưng có một điều bây giờ Vân mới chú ý khi nhìn thấy dì Phượng và cu Tít nắm tay nhau bước ra khỏi nhà. Trên cổ tay hai mẹ con dì Phượng đều đeo một sợi dây màu đỏ có buộc một chiếc phong bao nhỏ giống như sợi dây mà vị sư thầy hôm trước buộc vào cổng nhà Vân.



Hôm nay hai mẹ con dì Phượng đến nhà nhưng " Nó" không xuất hiện...........



- -----------------------------------



Còn tiếp nhưng hơi lâu nhé....