Ngải Hài Nhi

Chương 16 : Tự sát

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Nghe đến đây cô Muôn với vẻ mặt đăm chiêu, cô nhìn Vân rồi từ từ giải thích:



- Dì con đã đến gặp nhà sư...Có lẽ dì con đã theo dõi khi con đi đến đó. Và với những điều kỳ lạ mà bản thân cảm nhận được, người xung quanh kể lại và chắc chắn vị sư thầy kia cũng thuật lại sự việc. Chính vì thế trên tay hai mẹ con mới có chiếc vòng đeo phong bao đỏ.



Nhấp chén trà, cô Muôn bảo Vân ngồi thư giãn một lúc. Lần nói chuyện này tuy không còn vướng mắc về thời gian như lần trước. Tuy nhiên mỗi lời kể lại những sự việc xảy ra trong quá khứ lẫn những ám ảnh Vân phải chịu gần đây khiến Vân vẫn bị áp lực tâm lý. Ai cũng vậy thôi, khi phải nhớ lại những truyện đau lòng trước đây, tim ai cũng phải nhói đau. Cô Muôn tiếp tục:



- Vạn vật trên đời này đều tương sinh, tương khắc. Thiện - Ác, Âm - Dương tồn tại song song. Có Thiện ắt có Ác, tất cả mọi việc đều có cách chế ngự chỉ là Sư Thầy không đủ khả năng. Phong bao đỏ của sư thầy cũng giống như vải Ngũ sắc mà ta đưa cho con. Nhưng sư thầy là người nhà Phật, Phật pháp phổ độ chúng sinh không hại người. Nên không biết cách thanh tẩy những bùa pháp hại người độc địa. Cũng may một điều sư thầy cũng là cao tăng nên thoát chết. Tuy nhiên dù ko phải chết nhưng lời nguyền của Ngải sẽ đeo bám suốt đời.



Chú Năm bèn hỏi vợ:



- Thế liệu " Thầy" có giúp được cháu ấy không..? Vợ chồng mình tuy cũng có hiểu biết về Bùa Ngải nhưng câu chuyện của cháu Vân đây không hề đơn giản. Chưa bao giờ có ai bước vào phòng này mà lại toát ra cái Âm Khí khiến người khác rùng mình như vậy. Còn chưa kể đến nhà mình cũng......



Cô Muôn giơ tay ra hiệu chú Năm không được nói nữa. Chú Năm nói dở dùng một câu khiến tôi càng thêm tò mò. Tự nhiên tôi nổi gai ốc khi chợt nghĩ:



" Nhà này cũng Nuôi Ngải."



Có thể lắm chứ, theo như tôi được biết thì vợ chồng cô chú Muôn - Năm làm cái nghề đưa người lên vùng cao " chữa bệnh" cũng bao năm nay rồi. Có danh có tiếng trong vùng chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt. Nhớ lại ngày đầu tiên khi Vân chuẩn bị bước chân vào phòng thờ chú Năm đã bắt dừng lại. Tôi nhớ dòng họ nhà tôi chẳng ai có căn, có quả gì cả. Nói thật ngoài chú Năm ra thì không ai tín. Ngày mới cưới cô Muôn những thói quen nhậu nhẹt của chú Năm mất hẳn. Nhớ ngày bé tôi còn thấy ông ấy giết chó, thui rơm nhậu nhẹt với bạn bè suốt ngày. Bây giờ thì không bao giờ chú Năm ăn thịt chó.



Sau khi nghe chuyện của Vân, tôi càng tin vào khả năng vợ chồng chú Năm có liên quan đến bùa ngải. Khi Vân đến nhà bên cạnh chú Năm ắt phải có gì đó nhắc nhở, cảnh báo chú Năm đây là một mối hiểm hoạ. Và cái gì đó mà tất nhiên chỉ có cô Muôn và chú Năm biết. Càng nghĩ tôi càng thấy việc mình có mặt ở đây là một sự sai lầm. Càng nghe tôi càng thấy tin đó là sự thật, tin rằng ở ngôi nhà mà Vân để cái hũ sứ trắng kia có cái gọi là Ngải Hài Nhi. Tôi sợ nếu tấm vải ngũ sắc kia của cô Muôn cũng giống như phong bao đỏ của vị sư thầy, ngay lúc này hết tác dụng. Liệu nó có đang ngồi trên vai tôi nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ lòm màu máu. Nhất là cái điệu cười ám ảnh của nó: " He...he...he...he.."



Chỉ nghĩ thôi mà tôi giật mình, khẽ quay sang bên vai tôi từ từ đưa mắt nhìn không dám thở....Chẳng có gì cả, nó mà ngồi ở đó như tôi đang tưởng tượng chắc tôi lăn ra chết quá. Vân lúc này đã bình tĩnh hơn, có vẻ như Vân cũng quay sang nhìn bộ dạng thần hồn nát thần tính của tôi nên Vân khẽ cười. Lúc đó thấy mình yếu đuối không chịu được, nhưng không trách tôi được. Lần đầu ngồi nghe câu chuyện kinh dị, ma mị trong cái không gian nhang khói nghi ngút, mặt ai cũng lạnh tanh không một chút cảm xúc. Chưa kể đến gian phòng thờ nhà cô Muôn bao giờ cũng lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài mặc dù không lắp điều hoà. Thế nên sang đây tôi hay theo chú Năm vào đây ngồi chơi, thi thoảng uống chén nước chè nghe chú kể truyện ngày xưa. Trước có thắc mắc thì chú Năm bảo:
" Keng...Keng..."



Tiếng kim loại rơi xuống nền gạch hoa tạo nên âm thanh va đập. Nước giàn ra khỏi bồn, nhưng hoà với đó là màu đỏ của máu tươi. Trước khi mê man Vân mờ mờ nhìn thấy mình đang đứng nhìn bản thân mình gục bên bồn tắm, một cánh tay nhúng vào bồn nước nóng khiến nước trong bồn trở thành một màu hồng nhạt....Vân nhìn thấy mình nằm đó miệng đang nở một nụ cười. Đột nhiên mọi thứ trở về trạng thái tối om, Vân không cảm nhận được gì nữa. Cho đến khi cô nghe thấy trong không trung hình như mẹ cô đang gọi:



- Vân....ơi.....Vân...ơi.....Vân....



Đúng tiếng mẹ rồi, vậy là cô đã có thể gặp được mẹ. Tiếng gọi càng lúc càng gần, Vân biết mình đang khóc. Vậy là từ nay cô không còn phải nhìn thấy nó nữa, từ nay cô không còn phải nghe thấy những lời cay nghiệt của người đời nữa, cô đã có thể ở cùng với bố mẹ.



Vân muốn nhìn thấy mẹ, mẹ cô đang ở đâu, mở mắt ra xung quanh chỉ toàn một màu trắng xoá, ánh đèn trong phòng cấp cứu khiến Vân cảm thấy chói mắt, cô choàng dậy đưa tay với về phía trước:



- Mẹ ơi....Mẹ...ơi......



Nhưng không có mẹ nào cả, bên cạnh cô là dì Phượng đang nắm chặt lấy tay Vân khóc hết nước mắt:



- Tạ ơn trời phật, cuối cùng con cũng đã tỉnh....



Chẳng có cõi thiên đường phủ mây trắng nào cả, chỉ có màu trắng của ga bệnh viện, giường bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu. Nhìn xuống cổ tay trái đã được băng bó Vân nhận ra mình vẫn còn Sống......