Ngải Hài Nhi
Chương 18 : Kết thúc câu chuyện....
Ngày đăng: 11:10 18/04/20
Kết thúc buổi nói chuyện ngày hôm đó là chi tiết Vân có thai với lão Toàn, tuy nhiên theo như lời kể thì khi phát hiện mình có thai thì cái thai của Vân khi ấy đã được 8 tuần tuổi, tương đương với 2 tháng. Đến thời điểm hiện tại là bây giờ khi ngồi đây cầu cứu cô Muôn và chú Năm thì ít nhất cái thai cũng đã được 6 tháng. Nhưng sao nhìn bụng Vân vẫn phẳng lỳ chẳng có dấu hiệu gì của một bà bầu cả. Thi thoảng tôi có nhìn ra bên ngoài cửa, người phụ nữ đeo đầy vàng với thân hình phốp pháp vẫn ngồi ngoài bộ bàn ghế đá được đặt dưới giàn gấc mát rượi. Buổi nói chuyện ngày hôm đó khá lâu nhưng tuyệt nhiên bà ấy không hề tỏ ra vội vàng hay lo lắng. Bà ta ngồi đợi Vân với một phong thái ung dung, tự tại.
Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là dì Phượng, nhưng nghe Vân kể thì dì Phượng có dáng người hơi gầy và giản dị. Danh tính của người phụ nữ này thực sự chỉ có cô Muôn và chú Năm biết. Tôi chỉ loáng thoáng biết rằng đó là một trong những " khách hàng" của hai cô chú ấy. Qua thái độ kính cẩn, rất mực nghe lời dặn dò của cô Muôn, cộng thêm điệu bộ từ tốn nhã nhặn tôi đoán chắc chắn đây cũng là một người cực kỳ Tín, một người Tin vào những điều tâm linh huyền bí. Quay trở lại chuyện của Vân, cái tôi thắc mắc hiện tại là liệu Vân có thai thật không hay lại là một trò " che mắt" của con Ngải. Và nếu có thai thì cái thai lúc này đang ở đâu, hay Vân đã bỏ nó như cái cách mà cô gái dân tộc mặc váy trắng đã từng làm trong rừng qua lời Vân kể. Quá nhiều thắc mắc, quá nhiều vấn đề gây sự tò mò. Tôi ngồi im với vẻ mặt mong đợi cô Muôn sẽ hỏi Vân những điều đang làm tôi rối trí. Nhưng không, cô Muôn không hỏi gì thêm. Cô đưa tay ra hiệu cho Vân dừng lại. Cô nhìn tuần nhang ban nãy chú Năm vừa thắp, quay sang cô nói với Vân:
- Giờ cháu có thể về được rồi, hôm nay là ngày 11 âm lịch, 3 ngày nữa cháu thu xếp đi với vợ chồng cô một chuyến vào trong Hoà Bình. Nhưng chỉ được đi một mình thôi đó.
Vân nhìn cô Muôn gật đầu rồi hỏi:
- Dạ thưa cô vậy còn cái hũ thì sao ạ....??
Cô Muôn hẩy hẩy tay ra hiệu cho chú Năm đưa ra một cái túi nhỏ màu đen, nhìn giống như túi thơm của mấy cô tiểu thư, cung nữ trong phim cổ trang mà tôi hay xem. Nhưng nó có màu đen tuyền, không biết là bên trong đựng cái gì. Chỉ nghe cô Muôn nói:
- Tất nhiên là cháu phải mang theo cái hũ đi cùng. Nhưng 3 hôm sau khi bắt đầu bước ra khỏi cửa cháu nhớ nhất định phải giữ cái túi này bên người. Bây giờ cháu có thể về, khi về nhớ mua đồ chơi, bánh kẹo...như thường lệ. Còn tấm vải ngũ sắc cháu hãy cất dưới gối. Khi đi cũng nhớ mang theo.
Vân nhận lấy chiếc túi nhỏ màu đen từ cô Muôn. Vân khẽ đứng dậy cúi đầu chào cô Muôn và chú Năm rồi bước ra khỏi cửa. Cô chú tôi cũng gật đầu nhưng hai người không ai rời khỏi chỗ đang ngồi. Họ đợi Vân và người phụ nữ đang ở bên ngoài cùng ra xe đi khỏi lúc này cô Muôn mới thu dọn đồ đạc, chú Năm thì châm điếu thuốc phì phèo nhả khói. Đột nhiên chú Năm nói:
- Liệu có nguy hiểm quá không...? Nếu bố không giải được e rằng bản thân vợ chồng mình cũng gặp nguy hiểm..
Cô Muôn bất chợt nhìn sang phía tôi rồi trả lời một cách lạnh lùng:
- Ngay từ khi con bé bước chân vào đây lần thứ 2 là chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi.
Lời nói của cô Muôn khiến tôi cảm thấy lạnh gáy, tự nhiên cô Muôn nhìn tôi rồi nói như thế khiến tôi nổi da gà. Lời của cô Muôn như một lời cảnh báo, tôi nôm na hiểu được rằng:
- *** mẹ mày, ai đấy....!!
Lúc này mới có tiếng nói yếu ớt:
- Cứu chú....cứu chú.....
Tiếng gõ cửa nhỏ dần, tôi nhận ra đó là giọng chú Năm. Không suy nghĩ tôi chạy đến rút then cài cửa mở toang ra. Nằm trước bậc thang sõng soài là một người đàn ông đang đưa tay về phía cửa cố gắng gõ gõ. Chạy xuống tôi vừa gọi vừa lay người:
- Chú Năm, chú Năm phải không....?? Chú Năm.....
Tay tôi bê bết máu, lật người đó lại thì tôi hoảng hồn, cái đầu với cái thân người đó đã không còn dính lấy nhau. Nhìn kỹ tôi nhận ra trên người này là bộ quần áo chú Năm hay mặc. Quá sợ hãi tôi hét lên:
- Á....mẹ ơi....mẹ ơi....
Chân tay tôi lúc đó sợ đến không nhấc lên nổi, cái đầu vẫn úp mặt xuống đất, tôi cố gắng lết xa ra khỏi cái xác. Toàn thân run rẩy tôi vẫn cố gọi mẹ trong vô vọng. Tôi nhìn xuống cổ mình thì chẳng thấy cái túi đen đâu nữa. Nó đã biến mất hay rơi ở đâu từ lúc nào. Nuốt nước bọt, trong đầu tôi nghĩ đủ thứ nào là cái xác cụt đầu nằm đây thì nãy ai gõ cửa, cụt đầu sao lại có giọng chú Năm cất lên. Nhìn chằm chằm vào cái xác tôi chỉ sợ bây giờ nó mà động đậy chắc tôi ngất ra đây mất. Và điều tôi đang nghĩ đã trở thành sự thật.
Tôi kinh hãi khi nhìn thấy ở trên bậc lên xuống là cái đầu nãy giờ vẫn úp mặt xuống. Hình như nó đang động đậy, dù rất sợ nhưng không hiểu sao tôi không thể nhắm mắt lại. Đột nhiên, cái đầu từ từ quay ngửa ra, cái đầu máu me ướt sũng cả tóc. Dù có máu nhưng tôi nhận ra đó là khuôn mặt của chú Năm. Đúng là chú Năm thật rồi, chú đã bị giết rồi chặt đứt đầu ngay trước cửa nhà tôi. Chưa dừng lại ở đó, khi tôi cố nhìn vào cái đầu để xác nhận là mình sai thì một điều ghê rợn đang diễn ra. Cái đầu chú Năm bỗng dưng mở trừng mắt nhìn về phía tôi nhoẻn miệng cười kinh dị:
" He...he....he....he....he.."
Tôi gào lên:
- Mẹ...ơi....cô...Muôn...ơi....cứu...con.....