Ngải Hài Nhi

Chương 19 : Sự biến mất của vợ chồng cô muôn

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Đang trong cơn sợ hãi tột độ tôi chợt nhận thấy có bàn tay ai đó chạm vào người và khẽ gọi:



- Cò, dậy đi....Hôm nay làm sáng mà giờ vẫn ngủ à...Dậy nhanh..



Mở tròn mắt nhìn lên trần nhà, tôi thở một hơi thật dài vì những điều kinh hoàng vừa xảy ra vẫn chỉ là một giấc mơ. Vẫn là bà mẹ không sợ ma quỷ vừa kéo tôi ra khỏi giấc mơ chết chóc đó. Mẹ thấy tôi chưa tỉnh hẳn bà tiếp tục mắng:



- Lại nằm mơ cái gì nữa hả, từ tối qua đến giờ mày bị làm sao đấy hả con. Ngủ mà chân tay quơ lung tung, mồm nghiến răng ken két. Dậy đi làm đi, hôm qua ăn xong mồm còn bảo mai con chuyển làm sáng phải dậy sớm. Dậy đi nhanh nhanh đi làm, ngủ từ sớm cho đến giờ vẫn còn mơ màng...



Tôi vội bật dậy, đúng là hôm nay tôi chuyển ca làm từ 7h30 sáng đến 2h30 chiều. Nhìn đồng hồ chỉ còn có 20" nữa tôi chỉ kịp đánh răng rửa mặt rồi thay cái quần dài chào mẹ tôi phóng xe đi mất. Trên đường đi làm tôi nghĩ lại giấc mơ đêm qua, một giấc mơ như thật, giấc mơ rõ nét đến từng chi tiết...Từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi lại mơ một giấc mơ đáng sợ như thế. Có khi nào tôi bị ma ám thật không, nhưng tôi vẫn cố trấn an mình với lý do các cụ thường nói:



" Ngày nghĩ gì nhiều thì đêm sẽ nằm mộng điều đó. "



Có lẽ câu chuyện đầy kinh dị của Vân đã ám ảnh tâm trí của tôi để rồi khi ngủ tôi nằm mơ đến những chuyện hồn ma bóng quế, ma quỷ chặt đầu đầy máu me. Nhưng có một điều tôi không thể tự lừa dối mình đó là chỉ trong một buổi tối tôi nằm mơ hai giấc mơ giống hệt nhau. Trong giấc mơ buổi tối tôi thấy cô Muôn bị chết bởi một chiếc xe cán nát người. Còn giấc mơ sau đó tôi thấy chú Muôn bị chặt cụt đầu ngay trước cửa nhà. Không lẽ đó là điềm dữ, vừa đi xe vừa suy nghĩ tôi giật mình khi nhìn thấy trước mặt là một cái oto đang lấn làn xin vượt đi ngược chiều, chiếc oto đang bấm còi inh ỏi. Vội lách vào lề đường tôi kịp định thần khi may mắn làm sao tôi không bị tai nạn. Chậm một chút nữa thôi thì người bị xe cán nát người trong mơ sẽ là tôi chứ không phải cô Muôn nữa rồi.



Chiếc xe phóng vù qua như một lời cảnh báo, hình như tôi đã bước một chân qua khỏi vạch an toàn. Lấy lại bình tĩnh tôi quay ra chửi đổng mặc dù chiếc xe âm hồn kia đã mất hút từ bao giờ:



- *** tổ mày, đâm vào đâu chết cả họ nhà mày đi...



Chửi cho nó xả bực thôi chứ nó mà đâm vào đâu chết thật thì tôi lại mừng quá. Tất nhiên đến chỗ làm tôi muộn mất 5", lăn tay xong ông ca trưởng nhìn tôi hỏi:


Chú Năm không vội trả lời, chú đưa tôi chìa khoá mở cửa nhà. Vừa mở cửa ra một luồng khí lạnh trong nhà toả ra khiến tôi lạnh cóng. Chú Năm bước vào nhà bật đèn, giờ tôi mới nhìn thấy khuôn mặt hốc hác lộ vẻ mệt mỏi trên gương mặt chú Năm. Nhìn chú gầy hẳn hơn trước, mặc dù mới chỉ có 10 ngày. Đặt cái balo cũ mà chú giữ lại từ hồi đi bộ đội về xuống ghế, chú năm ngồi phịch sang ghế bên cạnh thở phù một cái rõ mạnh.



Im lặng 5 phút, chú Năm châm điếu thuốc rồi nhìn tôi nói:



- Nãy cháu hỏi chú đi đâu phải không...Còn nhớ chuyện của cô bé tên Vân chứ...??



Tôi liền đáp:



- Tất nhiên là cháu nhớ rồi, mà cô Muôn đâu ạ...



Nhắc tới cô Muôn chú Năm hơi nhéo đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi, nhưng chú lặng im không trả lời. Kéo một hơi dài, chú Năm tiếp:



- Cô Muôn....chưa...về...được..Nhưng mọi chuyện sắp xong rồi. Muốn biết 10 ngày qua chú đi đâu làm gì chứ...??



Điều đó còn phải hỏi, tất nhiên là tôi tò mò muốn biết gần chết rồi. Tôi trả lời:



- Dạ, dạ có...Ngày nào cháu cũng sang đây chỉ mong cô chú về để kể cháu nghe mà. Chú kể đi chú, mai cháu không phải đi làm.



Đồng hồ chỉ 7h tối, trong ngôi nhà chỉ còn hai chú cháu. Chú Năm vẫn lặng yên ngồi đó suy tư lại xem nên bắt đầu kể từ đâu. Còn tôi chăm chú nhìn người đàn ông chuẩn bị kể cho tôi nghe cái kết của câu chuyện Ngải Hài Nhi....