Ngải Hài Nhi

Chương 9 : " cái chết - giải thoát.....? "

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Trời tờ mờ sáng, Vân cũng không lấy gì là bất ngờ sau khi nghe tin báo của công an. Nhưng vì hiện tại Vân là người thân, gần gũi nhất với lão cho nên việc đến xác nhận thi thể là điều cần thiết. Vân mặc nguyên cả bộ quần áo đen đến đồn công an.



Vân bước vào trong, lúc này có ba anh công an đang trực. Nhìn Vân đi vào với vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng mấy anh công an hơi ngờ ngợ không dám nhận, họ ấp úng hỏi:



- Em..à...chị...là....??



Vân trả lời không một chút do dự:



- Dạ, em là Vân con của dượng Toàn. Nãy có người gọi điện thông báo đã tìm vớt được xác của dượng...Yêu cầu em đến nhận dạng thi thể.



Anh công an đang ngồi ở bàn đứng dậy nói:



- Đúng rồi, ban nãy là tôi gọi điện cho chị..Giờ mời chị đi cùng chúng tôi đến địa điểm người dân phát hiện ra cái xác. Sáng nay có một vụ tự tử trên cầu, cái xác được phát hiện cũng ngay gần đó. Theo điều tra từ giấy tờ, bằng lái trong xe thì chúng tôi biết hiện tại chủ nhân chiếc xe đang ở tại nhà chị...Chính vì thế chúng tôi cần chị xác nhận xem đó có phải ông Nguyễn Văn Toàn, chủ nhân chiếc BMW X6 màu mận đỏ hay không. Chị có nhớ lúc ra khỏi nhà ông ấy mặc quần áo như nào không ạ...??



Vân gật đầu, cô không biết rằng những cảm xúc của cô lúc này đang bị ba anh công an chú ý một cách đầy nghi hoặc. Cũng phải thôi, khi họ thông báo là người thân của Vân được tìm thấy xác nhưng Vân không hề hỏi lại một câu nào, cứ như Vân đã biết trước cái chết của lão Toàn. Tiếp đó nếu là một người bình thường khi đến đồn công an dù chưa biết thực hư có phải người nhà mình hay không cũng đều có tâm lý hốt hoảng, gấp gáp, lo lắng...Đằng này thái độ lạnh lùng đến vô cảm của Vân khiến những người xung quanh cảm thấy có gì đó không ổn.



Lên xe oto, khoảng 15" sau Vân cùng mấy anh công an có mặt ở hiện trường phát hiện ra xác lão Toàn. Lúc này đã là 5h20" sáng. Dân chài đánh lưới quanh khu vực ven sông cũng đã dậy từ lâu, họ tạo thành đám đông vây quanh cái xác. Phải khá vất vả và nhờ đi cùng công an nên Vân mới len được vào trong khu vực cái xác đang nằm. Đến nơi anh công an dẫn Vân đến gặp một người có lẽ là Sếp của anh ta:



- Báo cáo thủ trưởng, tôi đã đưa người nhà nạn nhân đến xác nhận..



Ông sếp nhìn trung tuổi đi đến chỗ Vân rồi nói:



- Cô hãy thật bình tĩnh vì cái xác hiện tại không còn được nguyên vẹn mặc dù chỉ mới một ngày..Nếu cô không muốn nhìn thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác. Thật sự nếu nhìn nó tôi e cô sẽ bị ám ảnh.



Nói đến chết trôi bản thân tôi cũng đã từng được nhìn thấy một lần. Đó là năm tôi học lớp 9, đi chơi với lũ bạn ở gần sông. Hôm ấy đứa con gái nhỏ của một gia đình ven sông không biết đi đứng thế nào mà rơi xuống nước. Phải mất đến 5 tiếng đồng hồ mò mẫm mới lôi được bé ấy lên. Mọi người bàn tán nó bị ma bắt, vì khi mò được xác đầu của bé gái cắm sâu xuống bùn, chân duỗi thẳng lên trên. Ngày đó còn nhỏ nên tò mò, họ đưa cô bé lên bờ sông rồi rửa lại cơ thể. Lúc ấy tôi cũng đứng rất gần, nhìn khuôn mặt trắng bạch cũng không phải nhưng nó có đôi chỗ bầm tím. Nhất là khi người ta móc từ trong mồm cô bé ra những thứ bùn đất mới thật sự đáng sợ. Chân tay cô bé cứng đơ, mồm há hốc, mắt bị bùn đen trát kín. Sau lần đó tôi không bao giờ muốn nhìn người chết trôi thêm một lần nào nữa.



Nghe Vân kể đến đây tôi bỗng nhớ lại chuyện cũ, những tưởng sau khi ông Sếp nói như vậy Vân sẽ không đến nhìn nhưng Vân nói một cách thản nhiên:




Bà dì nói với theo:



- Mấy hôm nữa dì sẽ đến đón con.....



Vân vội vã bước ra khỏi bệnh viện, gọi taxi đi về nhà. Vậy là Nó đã giúp Vân thực hiện mong muốn theo như Vân yêu cầu. Không Vân cảm thấy cái chết của lão Toàn còn đáng sợ hơn nhiều. Ngồi trong xe Vân cười như người điên, điệu cười của cô khiến anh tài xế phải lạnh gáy:



- He...he...he...hi...hi...hi.....Mình có thể đi được rồi......



Anh tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, một cô gái xinh xắn, nhưng hình như có vấn đề về tâm lý. Với mái tóc đen dài buông thõng che kín mặt, bộ quần áo màu đen....Nhìn Vân lúc này ai cũng phải giật mình. Nhất là điệu cười ma quái kia nữa...Vân bắt anh tài xế dừng lại ở một cửa hàng đồ chơi và bánh kẹo. Vân mua nào là xe hơi đồ chơi, búp bê, siêu nhân rồi nào là bánh kẹo đủ loại. Anh tài xế lấy làm lạ liền hỏi:



- Cô mua nhiều thứ thế cho em trai à...??



Anh hỏi vậy vì thấy Vân còn rất trẻ, Vân vẫn cúi gằm mặt, đôi mắt bị che bởi mái tóc đen nhánh. Vân trả lời:



- Em mua cho con em anh ạ....he....he...he..



Sau câu nói đó anh tài xế thấy lạnh sống lưng. Đoạn đường còn lại anh không dám hỏi thêm một lời nào nữa. Xe dừng trước cửa nhà Vân, Vân đưa cho anh tài xế 200k không lấy lại tiền thừa. Vân mở cửa xuống xe, từ trên xe anh tài xế bất giác nhìn thấy cả căn nhà có một điều gì đó không ổn. Rõ ràng trời không có gió nhưng cây cối trong vườn căn nhà đó lay động bất thường, tất nhiên những nhà bên cạnh thì không. Anh cố nán lại nhìn Vân bước vào trong, càng nhìn càng thấy căn nhà âm u, lạnh lẽo.....nó giống cái cảm giác khi con người ta bước vào nghĩa địa lúc trời nhá nhem tối.



" Đi...Đi....he....he..he.."



Bản năng sinh tồn trong con người mách bảo anh rằng....Nếu anh không đi khỏi đây anh sẽ gặp nguy hiểm. Xe chạy mất, Vân vào nhà dần dần khép cửa lại....Từ khe cửa hẹp có thể nhìn rõ khuôn mặt Vân đang từ từ biến mất....Nhưng Cô đang nhoẻn miệng Cười..



"he...he...he..."



Cánh cửa đóng kín, ngôi nhà trở nên tĩnh mịch, u ám dù bây giờ mới chỉ là 12h trưa..