Ngải Hài Nhi
Chương 10 : Những cơn ác mộng...
Ngày đăng: 11:10 18/04/20
Sau hôm đó xác lão Toàn được đưa về cho gia đình, người thân lão mai táng. Lúc đưa đến khu hoả thiêu Vân tất nhiên cũng đi cùng. Đứng nhìn chiếc quan tài được cho vào lò thiêu lần cuối, người thân của lão Toàn khóc lên khóc xuống. Kẻ gục đầu người ngã vật ra đất, họ không thể hiểu vì sao một người khoẻ mạnh, công việc thuận lợi, giàu có như lão Toàn lại chọn cách gieo mình xuống sông tự tử. Lão chết một cách quá nhanh, chết mà không kịp để lại một lời nào. Kết quả giám định phía công an cũng cho biết: Lão Toàn chết là do tự tử, không phát hiện được bất cứ dấu hiệu gì của sự giết người. Và họ cũng nói tuy lão Toàn làm ăn phi pháp nhưng không hề nợ nần hay có vấn đề gì khủng hoảng trong công việc.
Vậy nên ngoài việc phỏng đoán do lão quá đau buồn về việc vợ mới chết thì chẳng ai nghĩ được gì. Nhưng có người nhà lão nói:
- Dạo gần đây tôi gặp anh ấy vẫn vui vẻ lắm mà. Anh ấy cũng phần nào nguôi ngoai chuyện buồn rồi sao lại tự tử được.
Khi tất cả mọi lý do đều không hợp lý thì họ sẽ chuyển mũi dùi sang phía Vân. Cũng phải thôi, khi họ đang khóc đến khản cả cổ thì đằng kia Vân đứng đó không rơi một giọt lệ. Họ đổ tại những cái chết xảy ra trong nhà Vân đều là do Vân mang tới.
Đến khi hoả táng xong, người ta gọi Vân vào gắp lấy ba miếng xương đầu tiên vào hũ. Lật miếng vải đậy khay dựng tro cốt lên Vân nhìn trong đám tro tàn đó có mấy mảnh xương vụn, Vân gắp mảnh nào thì mảnh đó chuyển màu đen xì. Hơi giật mình Vân vội vàng gắp ba mảnh cho vào hũ rồi bước vội ra ngoài.
Vân vừa quay đi thì bỗng có cảm giác ai đó đang kéo tay áo Vân lại. Không dám quay lại đằng sau Vân chạy vội ra ngoài ngồi thở dốc. Tuy không dám quay lại nhìn nhưng bàn tay nắm lấy tay áo Vân khi nãy chắc chắn là của lão Toàn.
Hoàn tất việc hoả táng, một sư thầy cầm hũ cốt tiến về phía gia đình lão Toàn nói:
Cô hoảng sợ lùi lại về phía bàn ở phòng khách. Đột nhiên Vân giật mình khi tay cô vừa chạm vào vật gì lạnh toát, một cái lạnh khiến toàn thân Vân đông cứng. Quay đầu nhìn, Vân vừa chạm vào cái hũ đựng tro cốt lão Toàn mà hồi chiều cô đặt ở đây. Nhưng sao nó lạnh thế, nó khiến cô không còn sức để mà hét lên nữa...Chân tay cô bủn rủn, không còn sức để chạy, bàn tay phía tủ lạnh biến mất, nó biến đi đâu...? Vân gục xuống khi vừa bất giác nhận thấy cái nắp hũ tro cốt vừa bị đẩy bung, và kia bàn tay nhơ nhớp ban nãy trong tủ lạnh đang thò ra từ trong miệng hũ túm chặt lấy tay cô. Trong căn nhà u tối, ánh điện lập loè cô nghe thấy giọng lão Toàn:
" Vân....ơi......dượng....lạnh...lắm...."
" Dượng...đau...lắm...Vân...ơi..."
Vân bật khóc vì quá sợ hãi, lúc này đèn điện sáng trưng lại bình thường. Hũ tro cốt vẫn nguyên si, nắp của nó không hề bị bật. Phía kia là cái tủ lạnh vẫn mở he hé, nhưng không có vết máu, vết cào xé hay thứ nước đen xì bốc mùi khi nãy nữa. Nó toàn toàn bình thường, Vân sợ nhũn hết người, cô run rẩy tiến lại gần cái tủ nhưng không dám đứng gần. Với tay cô định khép cánh cửa tủ lạnh lại thì:
" Cộc.....Cộc.....Cộc.."
Tiếng cửa chính như có ai đang gõ, Vân giật mình không hiểu ai lại đến nhà cô vào giờ này. Đã 11h tối, lâu lắm rồi đâu có ai đến nhà Vân đâu, kể cả là buổi sáng chứ đừng nói lúc này đang là tầm đêm hôm.....