Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1040 : Người đàn ông có đủ tư cách yêu tôi

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Khi Dương Minh có một vấn đề khó khăn gì, người đầu tiên mà hắn nghĩ đến sẽ là Tôn Khiết, vô luận như thế nào, thì trong những người con gái bên cạnh hắn, chỉ có Tôn Khiết là người có đầu óc nhất, nhưng cũng nguy hiểm nhất.



Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận còn nhỏ, mà tính cách của Tiếu Tình quá hiền lành, không thể kêu nàng bày âm mưu quỷ kế được, còn Vương Tiếu Yên thì lại quá bá đạo, chẳng cần phải chơi quỷ kế làm gì, cho nên, người có năng lực trong phương diện này, rốt cục chỉ có một mình Tôn Khiết mà thôi.



Nhưng mà, như vậy cũng tốt, vì Dương Minh không hy vọng những người con gái bên cạnh mình biết dùng âm mưu, nếu không, chưa kịp dùng với người ngoài mà đã dùng để đấu với người nhà, vậy không phải là phiền chết sao?



Dương Minh đi đến công ty của Tôn Khiết, thư ký của nàng cũng đã quen mặt Dương Minh rồi, cho nên không hỏi nhiều, để cho hắn đi vào văn phòng của Tôn Khiết.



Dương Minh gõ cửa, nghe thấy giọng nói của Tôn Khiết: "Mời vào!"



Đẩy cửa ra, đi vào bên trong, rồi thuận tay đóng cửa lại, bởi vì lúc đóng cửa làm ra tiếng động lớn, khiến cho Tôn Khiết nhíu mày ngẩng đầu lên, vừa định trách cứ thì lại thấy Dương Minh, nhất thời sửng sốt hỏi: "Dương Minh? Sao cậu lại đến đây?"



"Sao anh lại không thể đến? Nhớ em, nên đến thăm em" Dương Minh dõng dạc nói.



Tôn Khiết liếc nhìn Dương Minh một cái, hiển nhiên là không tin lời nói này rồi: "Giữ những lời ma quỷ này để lừa mấy cô nữ sinh đi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"



Dương Minh cười gượng hia tiếng, Tôn Khiết rất là có lý trí, không dễ dàng bị những thứ bên ngoài tác động vào tư tưởng của nàng.



"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi? Nghẹn hoài không thấy khó tiêu sao?" Tôn Khiết thấy Dương Minh xấu hổ như vậy, mỉm cười nói.



"Ặc. đã bị em nhìn trúng rồi, lợi hại thật. tuy rằng con người của anh tương đối háo sắc, nhưng mà không đến nổi bị sắc làm cho điên cuồng, trong phòng làm việc của em cũng không thể tùy ý làm bậy được, buổi tối chúng ta trở về nhà đi." Dương Minh làm ra vẻ ngây thơ nói: "Tuy rằng nghe rất khó chịu, nhưng anh luôn là một con người chính trực, em đừng mê hoặc anh nha!" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói loạn một hồi, nhất thời dở khóc dở cười, trừng mắt nói: "Vậy được rồi, để buổi tối tính, bây giờ tôi phải đi họp!" Nói xong liền muốn đứng dậy.



Cho đến bây giờ, Dương Minh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó với Tôn Khiết, liên tục bị thất bại. Vốn dĩ định nói giỡn với nàng một chút, nhưng không ngờ lại bị nàng đạp cho một cái lọt xuống hố.



Tôn Khiết mỉm cười, nhàn nhã tựa vào ghế, nhếch đùi phải lên, gác lên chân trái, thoạt nhìn rất là mê hoặc, nhưng mà Dương Minh không còn dám nói giỡn nữa, ai mà biết hậu quả sẽ như thế nào?



Ngồi trên ghế salon, nhìn Tôn Khiết, nói: "Em yêu anh, anh có chút chuyện muốn thương lượng với em."



Nghe Dương Minh gọi mình là em yêu, khóe miệng Tôn Khiết giật giật, muốn phản bác, nhưng lại không nói gì, lẳng lặng ngồi yên đấy, ý bảo Dương Minh cứ tiếp tục.



"Cuối tuần này có một buổi triển lãm châu báu của hiệp hội châu báu Hoa Hạ." Dương Minh thu hồi lại vẻ mặt cười đùa, nghiêm nghị nói: "Công tác bảo vệ của buổi triển lãm lần này là do công ty Danh Dương phụ trách"



"Công ty của cậu, thật không?" Tôn Khiết đã biết thân phận của Dương Minh, cho nên cũng có thể đoán ra, ông chủ đứng phía sau Danh Dương chính là Dương Minh.



Dương Minh gật đầu, tiếp tục nói: "Đây là nhiệm vụ lớn nhất từ trước đấy giờ của công ty bảo an, nếu như có thể kết thúc hoàn mỹ, vậy thì công ty có thể phát triển lên được."




"Mạnh miệng lắm" Tôn Khiết bĩu môi nói: "Mong rằng thật sự làm được!"



Tuy rằng trong giọng nói của Tôn Khiết có chút hời hợt, nhưng trong lòng lại rất chờ mong, Dương Minh là một người có năng lực, bởi vì có thể thâu tóm quyền lực của cả hai thành thị Cát Đốn và Tùng Giang luôn, không thể nói Dương Minh không có năng lực đượ.c



Tuy rằng Cát Đốn và Tùng Giang không lớn như Đông Hải,, nhưng mà cha cần đến mười năm để khống chế Đông Hải, trong khi Dương Minh còn chưa đến một năm nữa.



Cho dù là có nhân tố may mắn, nếu không có năng lực thì cũng không thể làm được, đây không phải là vấn đề mà may mắn có thể giúp được, cho nên nãy giờ nàng nói chuyện nhiều với Dương Minh, cũng là không muốn Dương Minh thất bại.



"Vậy mở mắt ra nhìn đi" Dương Minh tất nhiên là không chịu yếu thế: "Anh về trước, buổi tối tìm em"



"Buổi tối còn có một xã giao" Tôn Khiết nhìn thời gian rồi nói.



"Xã giao? Anh đi với em là được" Dương Minh dõng dạc nói: "Người bạn trai này thỉnh thoảng cũng nên lộ diện một chút chứ"



"Được rồi" Tôn Khiết sảng khoái gật đầu, buổi tiệc tối nay cũng chỉ là mấy người chị em có quan hệ làm ăn, quan hệ cá nhân cũng tốt, dẫn theo Dương Minh cũng không có vấn đề.



Dương Minh sửng sốt, không ngờ Tôn Khiết lại sảng khoái đáp ứng như vậy, còn tưởng rằng sẽ bị nàng từ chối chứ.



"Thế nào, không muốn đi?" Tôn Khiết thấy Dương Minh ngơ ngác, buồn cười hỏi.



"Đương nhiên là đi, buổi tối gặp lại" Dương Minh nói: "Buổi tối anh đến đón em"



"Sáu giờ đấy, sáu giờ đến dưới lầu công ty chờ tôi" Tôn Khiết gật đầu nói.



"Vậy anh đi trước, trở về kiểm tra lại tư liệu của buổi triển lãm đã" Dương Minh nói xong, liền chuẩn bị đứng dậy ra về.



"Chờ một chút" Tôn Khiết ngẩng đầu lên, ngoắc Dương Minh một cái.



"Còn có chuyện gì nữa? Muốn ôm một cái chào tạm biệt phải không?" Dương Minh quay người lại, đi đến phía trước.



"Ôm cái đầu cậu!" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, móc xấp ảnh trong ngắn tủ ra, ném lên trên bàn nói: "Ảnh của cậu đây, cầm về nhà làm kỷ niệm đi, để chổ tôi làm gì?"



Dương Minh buồn bực nhìn mấy tấm ảnh, vừa liếc xong liền biết được, thì ra thằng nhóc Tôn Chí Vĩ chụp hình mình và những cô bạn gái khác, nhất thời xấu hổ.