Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1047 : Bạn gái trên danh nghĩa

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Dương Lệ lái chiếc xe thể thao của mình về, trước đây Dương Minh nghĩ chiếc xe của Dương Lệ rất là xịn, nhưng mà bây giờ xem ra, đẳng cấp này rất là tầm thường, Dương Đại Sơn nói thế nào cũng là một nhân viên cao tầng của Danh Dương, bản thân ông cũng lái một chiếc Audi xin, mà Dương Lệ cứ lái mãi chiếc xe này.



"Chờ sinh nhật của chị, em sẽ tặng cho chị một chiếc xe mới, muốn loại nào cứ chọn đi" Dương Minh nhìn thấy Dương Lệ bước ra khỏi xe, cười nói.



"Thật sao?" Dương Lệ nghe Dương Minh nói xong cũng hài lòng nói: "Em trai, chị muốn xe nào em cũng cho?"



"Gạt chị em làm gì?" Dương Minh cười nói: "Đã nói là quà sinh nhật cho chị mà"



"Em đã quên sinh nhật của chị rồ? i sao? Sinh nhật của chị là ngày một tháng một mà" Dương Lệ nói.



"A…. như vậy thì…" Từ nhỏ Dương Minh đã không tiếp xúc nhiều với bác hai, mà quan hệ với Dương Lệ lại vô cùng khẩn trương, tiệc sinh nhật của Dương Lệ Dương Minh chẳng bao giờ tham gia được một lần, cho nên căn bản là không nhớ rõ được ngày sinh nhật của Dương Lệ, bây giờ nghe Dương Lệ nhắc nhở, nhất thời cảm thấy xấu hổ.



"Haha, không sao" Dương Lệ cũng biết Dương Minh đang nghĩ gì, cho nên cũng không nhiều lời, càng nói chỉ càng thêm xấu hổ: "Thế nào, bây giờ muốn thực hiện lời hứa, hay là muốn đổi ý?"



"Đương nhiên là không phải rồi" Dương Minh lắc đầu nói: "Chỉ là có nhiều chuyện làm quên, như vậy đi, chị cứ chọn xe, em sẽ mua cho chị"



"Được rồi, một lời đã định" Dương Lệ vui vẻ gật đầu, Tôn Khiết nhìn Dương Minh và Dương Lệ, cười khổ lắc đầu. Ban đầu quan hệ của hai người không được tốt, nhưng mà bây giờ xem ra, lúc này mới thật sự là hai chị em trong nhà, Tôn Khiết cũng vui vì bọn họ.



"A, cứ mãi nói chuyện, đã quên mất chị Tôn Khiết" Dương Lệ ngẩng đầu lên nhìn Tôn Khiết, nói: "Chị Tôn Khiết, chị thế nào? Không bị gì chứ?"



"Chị không sao cả" Tôn Khiết lắc đầu nói: "Nhưng mà tên Lưu Lượng kia thì thế nào?"



"Quản hắn làm cái gì! Lúc trở về, em đã kêu Trương Hiểu Đan chia tay với hắn, cái người này không được tốt, bụng dạ hẹn hòi" Hiển nhiên là ngay cả Dương Lệ cũng không thích người này.



"Quên đi, mặc kệ bọn họ" Dương Minh cũng chẳng thèm để ý đến cái loại người này, cho nên chẳng muốn nói nhiều.



"Haha, nhưng mà ngẫm lại, cái tên Lưu Lượng kia thật là xui xẻo, ai kêu hắn như vậy, bị đạn bắn trúng cũng là đáng đời" Dương Lệ cười hả hê nói, Dương Minh và Tôn Khiết nghe xong không khỏi mỉm cười, quả thật tên kia thật sự rất xui xẻo, đạn lạc không trúng ai lại trúng ngay hắn.



Ba người cùng nhau đi vào trong nhà của Dương Lệ, Dương Lệ nhấn chuông cửa, người ra mở cửa chính là bác gái của Dương Minh, nhìn thấy Dương Minh và Tôn Khiết đi theo Dương Lệ, lập tức sửng sốt, nói: "Đại Minh, Tôn Khiết, các con đến rồi à!"



"Mẹ, bọn họ đến ăn cơm chiều với chúng ta!" Dương Lệ nói, từ nhỏ Dương Minh đã được bác gái yêu thương, trong nhà của bác hai, chỉ có bà là Dương Minh cảm thấy tốt nhất, gần đây bác gái nhìn thấy Dương Đại Sơn và Dương Đại Hải hòa hảo với nhau, trong lòng cũng rất vui, nhưng mà từ đó đến giờ Dương Minh vẫn chưa đến nhà lần nào, làm cho bà mỗi lần nghĩ đến Dương Minh là thấy áy náy, cho nên vẫn canh cánh trong lòng, mà lần này đột nhiên thấy Dương Minh đột nhiên đến nhà ăn cơm, vô cùng vui mừng, cùng với chút bất ngờ: "Ai da, phải làm sao đây, sao không nói trước, bác nên làm món gì đây"



"Không sao đâu, bác gái, bọn con chỉ đến ăn một bữa cơm thường thôi, đâu phải đi yến hội gì đâu, tùy tiện là được rồi" Dương Minh cười nói.



"Con là người một nhà, ăn gì cũng được, nhưng mà bạn của tiểu Lệ cũng đến… chúng ta không thể nào qua loa đ? ược, hay là, để bác làm thêm một vài món nữa" Bác gái vội vã nói.
"Mới có nửa tiếng thôi sao? Vẫn chưa, tắm thêm một lát nữa …" Tôn Khiết trả lời.



Thêm một lát? Đầu của Dương Minh nhất thời toát đầy mồ hôi, không nhịn được dùng dị năng nhìn vào bên trong, thấy Tôn Khiết đang nằm rất thư thả thoải mái bên trong bồn tắm, đang xem một quyển tạp chí thời trang phụ nữ gì đó…



"Tắm thì tắm thôi, ngàn vạn lần đừng có xem mấy cái tạp chí, mấy cái này không tốt đâu" Dương Minh bĩu môi nói.



"Tôi đâu có!" Tôn Khiết cả kinh, vội ném quyển tạp chí qua một bên, trừng to mắt ra hướng cửa phòng trắm, nói: "Cậu nhìn lén tôi?"



"Haha, thì ra em thật sự có coi tạp chí? Anh chỉ nói đùa thôi mà trúng thật… phòng tắm của em có khóa cửa hay không, em còn không rõ ràng hay sao?" Dương Minh giả điên nói, làm cho Tôn Khiết xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, quả nhiên, phát hiện ra cửa phòng tắm đã đóng kỹ rồi, làm cho Tôn Khiết buồn bực, nhưng mà, nếu đã thừa nhận, thì cũng không muốn tiếp tục nữa, vội vã lau nước trên người, sau đó mặc áo ngủ vào, còn Dương Minh ở bên ngoài nhìn thấy tình hình này, nhất là khi nhìn thấy cặp ngực khổng lồ của nàng tung lên tung xuống, thì hai con mắt như muốn lòi ra ngoài luôn, cả người đơ ra, khóe miệng chảy xuống vào giọt nước bọt, khi Tôn Khiết mở cửa ra, nhìn thấy Dương Minh đứng ngoài cửa như vậy, rất giống như là một con lợn, mắt lòi ra ngoài miệng há to ra và nước miếng chảy ròng ròng, không nhịn được nói: "Có cái gì mà đẹp?"



Tôn Khiết tất nhiên không biết là Dương Minh đã nhìn thấy cái cảnh nàng không mặc quần áo khi nãy rồi, còn tưởng rằng Dương Minh đang tưởng tượng ra.



"À….a…." Dương Minh đương nhiên là không thừa nhận rồi, cười ha hả nói: "Bị anh đoán trúng rồi sao, quả nhiên là đang xem tạp chí…"



"Chỉ tùy tiện coi thôi" Tôn Khiết ngượng ngùng đi vào trong phòng ngủ, thấy chăn đã bị mở ra, liền trừng mắt nhìn Dương Minh.



"Cho cậu lên giường sao?"



"Ặc, không phải em đã nói, anh đã đến thì có thể tùy tiện sao…" Dương Minh choáng váng, cô gái này thay đổi chủ ý thật là nhanh: "Bậy giờ có thể lên giường không?"



"Bây giờ không cho cậu lên nữa" Tôn Khiết? đang hưởng thụ cái cảm giác thu phục được Dương Minh, thì đột nhiên cảm thấy vùng eo bị Dương Minh nắm lấy, đẩy mình ngã xuống giường.



"A, cậu muốn làm gì?" Tôn Khiết cả kinh, không ngờ Dương Minh lại to gan như vậy… à mà gan của Dương Minh vốn đã to rồi.



"Thì em nói rồi đó, cùng em lên giường!" Dương Minh nói.



"Tôi nói là…." Tôn Khiết vừa mới nói được phân nửa, thì đôi môi đỏ đã bị Dương Minh xâm chiếm. Nàng thật sự bất đắc dĩ, không ngờ Dương Minh lại lật lọng, thay lời đổi ý, xuyên tạc trong câu nói của mình, nhưng mà, chuyện đã đến nước này, Tôn Khiết cũng đành thuận theo ý của Dương Minh, vả lại cũng chẳng thể làm gì được ^, …, ^



.a….b…….c……. (tự hiểu đi).x….y…….z…….



Dương Minh tìm đến Tôn Khiết, quả thật cũng là vì muốn hỏi thăm vài chuyện về bất động sản, nhưng mà thật ra vẫn muốn được ấy với Tôn Khiết hơn, sau khi hai người đã thân thiết xong, Dương Minh liền bình tĩnh lại, lắng nghe những suy nghĩ độc đáo của Tôn Khiết về công việc vận hành của công ty địa ốc, cùng với kế hoạch khu đất ở Tĩnh Sơn. Năng lực tiếp thu của Dương Minh vốn rất nhanh, năng lực lý giải cũng không kém, tuy rằng lúc trước giả mạo với Tôn Khiết để lừa Tôn Hồng Quân rồi bị phát hiện, nhưng mà không sao, cái này giúp cho Dương Minh có được tư duy nhạy cảm.



Tôn Khiết thấy Dương Minh như vậy, thật ra cũng hơi kinh dị, nhưng nghĩ lại, Dương Minh nên như vậy mới đúng.