Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1048 : Khai mạc buổi triển lãm châu báu

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Hội nghi thương lượng về kế hoạch làng du lịch Tĩnh Sơn đã đưa ra thống nhất, làng du lịch này sẽ do ba bên cùng bỏ vốn, bao gồm công ty địa ốc Danh Dương (trước kia là địa ốc Đức Khang), công ty địa ốc của Tôn Khiết và công ty địa ốc Tân Hoa Minh Nguyệt của Hoa tổng ở Đông Hải.



Công ty của Hoa Phương, mẹ của Chu Giai Giai, sẽ tập trung xây dựng về phần khách sạn, bởi vì bà ta có thâm niên trong nghề này, nhưng mà thâm niên hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là vì bà ta là mẹ của Chu Giai Giai thế thôi.



Về phần cổ phần chia như thế nào thì Dương Minh chẳng quan tâm, bởi vì mọi người vốn là người nhà, chia như thế nào thì cũng như thế đấy. Nhưng mà cuối cùng thì công ty Danh Dương của Dương Minh giữ bốn mươi phần trăm cổ phần, còn công ty của Tôn Khiết và Hoa tổng mỗi bên giữ ba mươi phần trăm còn lại.



Đất là của Dương Minh, còn Hầu Chấn Hám thì cứ dùng quan hệ để làm việc, cho nên thành lập một làng du lịch lớn nhất trong tỉnh cũng không phải là vấn đề. Trước kia, làng du lịch lớn nhất Tùng Giang là làng du lịch Tiên Nhân, nằm ở bên cạnh Tĩnh Sơn.



Nhưng mà, đất của Dương Minh lại lớn hơn làng du lịch Tiên Nhân gấp năm lần, còn có trong tay quyền sử dụng khai thác núi Tây Tinh, nếu như xây dựng xong làng du lịch này thì Tiên Nhân khẳng định là không còn đất sống.



Mà Dương Minh muốn làm, thì chính là giết tận, Ngụy gia cũng được, Tùy gia cũng thế, Dương Minh căn bản đều không có ấn tượ? ng gì, đương nhiên là không cần khách khí.



Có lời nói của Dương Minh, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập tự nhiên bắt đầu vào làm một cách khí thế, bởi vì có Tôn Khiết và Hoa Phương đã làm cho Dương Minh trở thành một ông chủ không cần làm việc rồi.



……………………….



Vì buổi triển lãm châu báu chuẩn bị khai mạc, cho nên Dương Minh phải ứng phó toàn lực, chỉ cần có sơ xuất nhỏ thì sẽ lâ vào cảnh vạn kiếp bất phục. Tuy rằng Dương Minh có khả năng đền bù, nhưng hắn không muốn trả.



Làm cho đối phương ăn trộm gà không được còn phải mất luôn nắm gạo mới là điều mà Dương Minh muốn.



Lý Cường nhận được mệnh lệnh của Dương Minh, lập tức dẫn theo toàn bộ tinh nhuệ trong đội, chuẩn bị cho các vị trí quan trọng trong buổi triển lãm, có thể nói, lần làm việc này là do tổ chức Hắc Hồ Điệp làm chính, còn công ty bảo an Danh Dương chỉ là làm giúp thôi.



Cái này chỉ có người trong cuộc mới biết, còn người ngoài thì chỉ biết rằng tất cả đều là công ty bảo an Danh Dương.



Nhiệm vụ bảo vệ cho buổi triển lãm châu báu lần này, vô luận là đối với Danh Dương, hay là đối với đám người Lý Cường, thậm chí là ngay cả Dương Minh, đều là một nhiệm vụ gian khổ, là một khiêu chiến trước nay chưa từng có.



Dương Minh cũng đem suy nghĩ của mình nói cho đám Lý Cường biết, chỉ có biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được, cho nên Dương Minh cũng không giấu diếm, đem tất cả suy đoán của Tôn Khiết nói cho Lý Cường biết.



Lý Cường nghe Dương Minh nói xong, cũng vô cùng để ý, không dám coi thường.



Đây chỉ là một cái màn che do hiệp hội châu báu Hoa Hạ dựng lên mà thôi, buổi triển lãm này bao gồm nhiều khu gộp lại, căn cứ theo cấp bậc mà xếp hàng, chi ra làm khu triển lãm đơn thuần, khu tiêu thụ và khu đấu giá.



Khu triển lãm tên như nghĩ, chỉ để triển lãm, không bán, đây là những thứ bảo vật vô giá đồng thời đều có lịch sử lâu đời, chủ nhân của nó là người có tên, cho nên không chịu bán, chỉ để triển lãm mà thôi.



Còn khu tiêu thụ, tuy rằng cũng có nhiều bảo vật, nhưng mà đều là những thứ được chế tác ra trong những năm gần đây, vô luận là đẹp cỡ nào thì cũng có cái giá của nó, có thể tiến hành giao dịch bất cứ lúc nào.




Khu đấu giá đang được tiến hành, bây giờ đang đấu giá một cái vòng tay mã não, được thiết kế tinh xảo, hoàn mỹ vô cùng, do một công ty châu báu danh tiếng trong nước cung cấp, người mẫu của công ty ấy đang đeo cái vòng tay này đứng trên bục, còn ông đấu giá sư thì cầm cây búa trong tư thế sẵn sàng đón tiếp quân địch, còn người dẫn chương trình thì ra sức giới thiệu về lai lịch cũng như giá trị của chiếc vòng tay này.



"Người thu được vòng tay này sẽ được người mẫu Tiểu Đào của chúng tôi thưởng cho một nụ hôn!" Người dẫn chương trình trong lúc giới thiệu vòng tay đã tranh thủ dùng cô người mẫu ra làm mồi khiêu khích.



Đây là một trong các hoạt động nhằm" tăng lửa" cho buổi đấu gia, nhưng mà, mấy cô người mẫu này cũng thuộc dạng gái" hồng lâu" rồi, cho nên làm việc này cũng rất bình thường, vừa có thể thu được tiền thưởng, may mắn thì được đại gia nhìn trúng, ấm no không lo đói!



Cho nên, Tiểu Đào mỉm cười càng đặc biệt mê người hơn.



Người dẫn chương trình nhìn thấy các vị đại gia bên dưới bắt đầu nóng lên, bắt đầu nói ra giá cả, vốn cái vòng tay này chỉ có một trăm ngàn đồng thôi, nhưng cuối cùng bị đẩy giá lên đến một triệu!



Một người đàn ông trung niên đã mua được chiếc vòng tay, tiêu sái bước lên trên bục.



Tiểu Đào cũng bước lại hôn lên mặt người đàn ông trung niên này một cái, nói: "Chúc mừng ông, Vương tiên sinh!"



Bởi vì trong lúc người đàn ông trung niên kia đi lên thì người dẫn chương trình đã tranh thủ nói tư liệu khách hàng cho Tiểu Đào biết, vì thế Tiểu Đào có thể nói ra tên họ của ông ta cũng không có gì ngạc nhiên.



"Hôn môi được không?" Vương tiên sinh hỏi.



"Ở chổ này không được đâu, nhiều người lắm" Tiểu Đào quả nhiên không hổ là gái xuất thân từ" liên xô chấm mỹ".



"Đây là danh thiếp của anh, rãnh thì gọi điện liên hệ anh" Vương tiên sinh là một ông chủ của cửa hàng bán rượ, là một người đã ly dị vợ, nhìn thấy Tiểu Đào tuổi còn trẻ mà lại tươi và xanh, cho nên mới quyết định mua cái vòng tay này với giá trên trời, nhằm chiếm được cơ hội tiếp xúc với người đẹp!



Tiểu Đào rất chuyên nghiệp cất lấy tấm danh thiếp, gật đầu lui ra sau.



Dương Minh bất đắc dĩ lắc dầu, cái này hình như không phải là hội đấu giá mà là giống cái chợ tình thì đúng hơn! Nhưng mà đây là phương thức tổ chức của người ta, Dương Minh cũng không thể can thiệp được, vả lại hắn cũng không có quyền.



"Món châu báu tiếp theo, là chiếc nhẫn phỉ thúy do công ty châu báu Lưu Duy Sơn cung cấp, xin mời người mẫu tiểu Nghiên tiểu thư" Người dẫn chương trình nói.



Một tiểu mỹ nữ chói mắt đang cầm một chiếc hộp đựng một chiếc nhẫn phỉ thúy được điêu khắc tinh xảo đi ra, đây không phải là Trần Mộng Nghiên thì là ai?



Dương Minh nhất thời choáng váng, người mẫu tiểu Nghiên? Trần Mộng Nghiên làm người mẫu khi nào vậy? Lâm Chỉ Vận và nàng thật là bậy bạ, công ty không phải? là không mời nổi người mẫu đâu, cần gì phải tự mình ra trận.



Nhưng mà, tư chất của Trần Mộng Nghiên quả thật không thể nghi ngờ được.