Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1110 : Cứu, cứu cha em

Ngày đăng: 11:36 19/04/20


Chu Thiên Tường ngẩn người, không ngờ Charley đã hạ quyết tâm như vậy, nhưng mà Chu Thiên Tường thật ra cũng là một người cha tốt, ông ta không muốn ép buột con gái làm ra những chuyện con gái thích, con gái thích ai là chuyện của con gái, Chu Thiên Tường chỉ biết ủng hộ, cũng không phản đối.



Vốn, ông đã cảm thấy có lỗi với con gái lắm rồi, mấy năm nay đều không có ở nhà, không hề có trách nhiệm làm cha chút nào cả, cho nên bây giờ ông càng không có tư cách yêu cầu con gái làm cái gì cả!



Nhưng mà, bây giờ đã có một vấn đề tương đối nghiêm trọng, nếu như Charley nói thật, thật sự muốn ông ta cuốn gói rời khỏi đây, thì chuyện này sẽ rất lớn!



Cái này không phải là Chu Thiên Tường luyến tiếc công việc, ngược lại, ông còn rất rất rất muốn trở về Tùng Giang đoàn tụ với người nhà, dù sao thì tập đoàn của Chu mẫu đã có thể kiếm ra tiền, hơn nữa con gái cũng đã trưởng thành và có bạn trai rồi, không cần quan tâm nhiều nữa, ba người cùng nhau sinh hoạt ổn định thanh thản, đó là một niềm vui sướng cỡ nào!



Chỉ là, Charley có thể để cho ông ta rời đi bình yên sao? Gia tộc Charley làm cái gì, kinh doanh cái gì, Chu Thiên Tường làm quản gia, đương nhiên là rõ ràng hơn người khác, ông biết quá nhiều chuyện của gia tộc này rồi, Charley có thể tha cho ông sao?



Chu Thiên Tường càng sợ hơn là, khi mình vừa mới đặt chân ra khỏi cửa nhà, Charley sẽ phái sát thủ đến giết mình ngay, đây mới là điều Chu Thiên Tường lo lắng.



Cho nên Chu Thiên Tường sau khi nói chuyện với Charley xong, ngồi một mình trong phòng, phiền muộn suy nghĩ, không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.



Điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Chu Thiên Tường cả kinh, cuống quít nghe điện thoại, thì ra là lão già Charley gọi đến!



"Chu quản gia, suy nghĩ thế nào rồi?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Charley, làm cho Chu Thiên Tường cảm thấy vô cùng áp lực.



"Lão gia, chuyện này dù sao cũng là chuyện lớn, ngài để tôi suy nghĩ thêm một chút nữa" Chu Thiên Tường bây giờ chỉ muốn kéo dài thời gian một chút, bởi vì bản thân ông không có đối sách nào tốt cả.



"Có gì mà khó khăn vậy, được không được thì cứ nói thẳng ra, tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn!" Charley hừ nói: "Như vậy đi, trong buổi tối hôm nay, ông phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục, nếu không, có thể trực tiếp rời đi!"



"Cái này… được rồi!" Chu Thiên Tường thở dài, cuối cùng cũng đã đến… xem ra lúc này mình thật sự không thể tránh thoát một kiếp này.



Charley cúp điện thoại, kêu Chu Thiên Tường nhanh chóng quyết định trong vòng nửa ngày.



Từ ngày đầu tiên Chu Thiên Tư? ờng theo Charley, đã biết mình không thể chết già, cho nên đối với chuyện này cũng ít khi nào nhắc với Chu mẫu và Chu Giai Giai, chỉ là nói làm công cho một gia tộc lớn. Tuy rằng Chu mẫu không nguyện ý, nhưng mà mỗi năm Chu Thiên Tường lại gửi về một số chuyện lớn, hơn nữa Chu Thiên Tường nói rằng mấy năm nữa sẽ nghỉ làm, cho nên Chu mẫu mới miễn cưỡng đồng ý.



Nhưng mà, bà ta không biết sự thật, cho nên lúc này ông ta quyết định thẳng thắn một lần với Chu mẫu.



Nghĩ như vậy, Chu Thiên Tường thở dài, cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Chu mẫu.



"Alo, là anh" Giọng nói của Chu Thiên Tường có chút trầm thấp.


"Làm gì mà đơn giản như vậy!" Chu Thiên Tường thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cha đã biết nhiều bí mật của gia tộc, mà lần này là phản bội bọn họ, không thể nào bình an rời đi được, cha có thể cảm thấy sự tức giận trong mắt lão gia, sợ rằng lần này cha đặt chân bước ra ngoài chưa được ba bước thì sát thủ đã ra tay…."



Chu Giai Giai nhíu mày, nếu thân sự đúng như lời cha nói, thì quả thật rất lớn, không còn đường về sao? Chu Giai Giai căn bản là không thích tên Charles kia, kêu nàng gả cho hắn, đó là điều không có khả năng, nhưng mà nàng cũng lo lắng cho an nguy của anh, trong lúc nhất thời, nàng lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.



"Haha, yên tâm đi, Giai Giai, cha sẽ không ép buột con, chỉ là, cha không thể đợi đến ngày tham dự lễ cưới của con thôi, không thể nào nhìn thấy con mặc áo cưới được" Nói đến đây, giọng nói của Chu Thiên Tường đã có chút nghẹn ngào, ông sợ không khống chế được cảm xúc của mình, liền nói: "Được rồi, Giai Giai, cha chúc con hạnh phúc"



Nói xong, Chu Thiên Tường cúp điện thoại.



Ông cũng không sợ Chu Giai Giai sẽ vì ông mà làm ra chuyện ngốc gì cả, bởi vì tổng bộ của gia tộc Charles rất bí mật, nếu không phải là người trong nghề, căn bản là không biết họ ở đâu, cho nên Chu Giai Giai sẽ không thể nào tìm được, cho dù Chu Giai Giai có từ bỏ tình yêu của mình, thì cũng không có khả năng tìm được chổ này.



Cho nên, sau khi đã suy nghĩ mọi chuyện, Chu Thiên Tường cũng không sợ nói cho Chu Giai Giai biết, cũng không sợ sẽ mang lại hậu quả gì.



"Cha…." Chu Giai Giai còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà nhìn thấy cuộc gọi đã chấm dứt, bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng nàng có thể dùng kỹ thuật hacker để xâm nhập vào tần số hoạt động của điện thoại mà do ra vị trí cuộc gọi, nhưng mà cần phải có thời gian! Mà cha đã nói là" tối nay" sẽ cho một câu trả lời thuyết phục, trong một thời gian ngắn như vậy, cho dù Chu Giai Giai là thần thoại hacker thì cũng không thể nào thực hiện được!



Chu Giai Giai thở dài, mang tâm sự nặng nề trở về phòng, nàng muốn gọi cho mẹ, nhưng mà nàng cũ? ng biết, bây giờ cha đang nói chuyện với mẹ.



"Giai Giai, về rồi sao? Vừa rồi Dương Minh còn nói, sao em đi lâu quá vậy, còn nói là nhớ em kia!" Trần Mộng Nghiên thấy Chu Giai Giai trở về, liền chọc ghẹo.



"A… ha ha…" Chu Giai Giai miễn cưỡng cười nói.



"Giai Giai, em sao thế? " Trần Mộng Nghiên thấy nụ cười mất tự nhiên của Chu Giai Giai, nghi hoặc hỏi.



"Không có gì…." Chu Giai Giai cũng không muốn vì chuyện riêng của mình mà làm ảnh hưởng đến mọi người.



"Giai Giai, là ai gọi điện cho em? Có chuyện gì?" Dương Minh giỏi nhất là quan sát sắc mặt, tuy rằng cách khá xa, và thông qua màn hình máy tính, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được vẻ mất mác trên mặt Chu Giai Giai.



"Không có gì…" Chu Giai Giai cười khó khăn: "Em… thân thể có chút khó chịu…."



"Giai Giai, bây giờ biểu tình của em hoảng hốt, cái lời nói dối này có vẻ không giống" Dương Minh nhíu mày: "Bây giờ tất cả đều là người một nhà, em còn cái gì mà không thể nói với anh?"



"Em…" Chu Giai Giai bị Dương Minh ép hỏi, cũng không khống chế được tâm tình của mình nữa, bật khóc, nước mắt rơi xuống như mưa, nói: "Dương Minh, anh có thể cứu, cứu cha em được không…."



"Cha em? Cha em làm sao?" Dương Minh sửng sốt, lập tức hỏi.