Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1115 : Chu Thiên Tường khiếp sợ

Ngày đăng: 11:36 19/04/20


Đến lúc này, Dương Minh đã không còn hoài nghi Charley sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với Chu Thiên Tường nữa, dù sao có thân phận của mình, ông ta cũng nên suy nghĩ trước khi làm bậy, xem mình có đồng ý tha cho ông ta không, mà quan trọng hơn nữa là, bây giờ Charley đã muốn hợp tác dài lâu với mình, như vậy càng không thể làm ra chuyện gì bất lợi đến quan hệ của hai người.



"Con đương nhiên là tin tưởng thành ý của chú" Dương Minh nghe Charley nói xong cười nói: "Dù sao thì hai chúng ta nếu đã có quan hệ hợp tác, thì những ngày sau rất quan trọng, làm sao chú lại có thể làm ra chuyện gì phá hủy tình hữu nghị của chúng ta chứ?"



&quo? t;Cái này cũng đúng! Haha!" Charley gật đầu cười nói.



Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tâm tình của Chu Thiên Tường bây giờ vô cùng phức tap, tựa như một người đang đợi cái cần đến, bất lực, mơ màng.



Ông ta không rõ tại sao Charley lại đột nhiên gọi mình, bây giờ cũng chưa đến tối, vẫn còn chút thời gian, cho nên không biết Charley muốn làm gì.



Nhưng mà, mặc kệ là nói thế nào, nếu đã gọi, vậy thì nhất định là có chuyện, cho dù có kéo dài thì đãsao? Chu Thiên Tường cảm thấy kéo dài cũng không có tác dụng gì, dù sao thì lời hứa của Dương Minh cũng quá mơ hồ, Chu Thiên Tường thật sự không nghĩ bạn trai của con gái có thể cứu được mình.



Chu Thiên Tường thở dài, gõ cửa phòng Charley, liền nghe thấy giọng nói của Charley: "Mời vào!"



Chu Thiên Tường đẩy cửa đi vào, hỏi theo thói quen: "Lão gia, có chuyện gì?"



"Tôi sao có thể là lão gia gì chứ, hai chữ này tôi không chịu nổi!" Charley vội vàng nói, sống đến độ tuổi này, làm sao mà Charley không biết được cái gì gọi là có trên có dưới.



Bây giờ hai người có thể nói là ngồi ngang hàng, mà Chu Thiên Tường lại là cha vợ của Dương Minh, Charley không dám lộn xộn, huống hồ bây giờ ông ta còn có việc muốn nhờ Dương Minh, muốn hợp tác với Dương Minh, cho nên thái độ của ông đối với Chu Thiên Tường thay đổi một cách chóng mặt.



"Ơ?" Chu Thiên Tường nghe Charley nói xong, nhất thời sửng sốt, ông ta không dám nghĩ nhiều, còn tưởng rằng lão gia tức giận, muốn quyết liệt với mình, trong lòng cả kinh, nói: "Lão gia, ngài đừng nói như vậy… tôi …."



"Thiên Tường, ông còn đứng đó làm gì, mau ngồi đi!" Charley muốn biểu hiện thành ý của mình trước mặt Dương Minh, cho nên tự mình đứng lên, cười nói với Chu Thiên Tường.



"Tôi…." Lúc này Chu Thiên Tường đã trợn tròn mắt, không rõ Charley rốt cục bị gì nữa! Chu Thiên Tường ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra trong phòng khách không chỉ có một mình Charley, mà còn có một chàng trai trẻ tuổi!



Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất quen mắt, không phải là bạn trai của Giai Giai, người mà lần trước gặp ở Tùng Giang sao?



"Chú Chu, xin chào!" Dương Minh nhìn thấy Chu Thiên Tường đã chú ý đến mình, vì vậy đứng dậy cungki1nh nói: "Mời chú ngồi"



"Cái này…" Chu Thiên Tường cảm thấy mình đang nằm mộng giữa ban ngày, bạn trai của con gái thật sự đến đây? Cái gì mà nhanh quá vậy? Hơn nữa thoạt nhìn giữa hắn và lão gia hình như không có xung đột, mà đang rất hòa thuận?



Đương nhiên, Chu Thiên Tường không thể nào đoán ra được tình huống đối chọi gay gắt giữ Dương Minh và Charley hồi nãy.




"Vậy thì quá tốt, đúng rồi, cha, cha gọi cho mẹ chưa? Mẹ cũng đang sốt ruột lắm đó!" Chu Giai Giai bỗng nhiên nghĩ đến mẹ.



"Vẫn chưa, cha nói chuyện với con xong, sẽ gọi cho mẹ!" Chu Thiên Tường nói.



"Dạ, được rồi, cha mau báo tin tốt này cho mẹ đi!" Chu Giai Giai tuy rằng còn nhiều lời muốn nói, nhưng mà dù sao bên mẹ cũng đang rất nhớ thương, vì thế đành phải chia tay.



"Con không nói gì với Dương Minh sao?" Chu Thiên Tường tuy rằng cũng rất sốt ruột, nhưng mà dù sao chuyện này cũng do Dương Minh giải quyết, đương nhiên cần phải để ý đến Dương Minh một chút.



"Haha, chú Chu, con và Giai Giai lên mạng nói chuyện cũng được, chú cứ gọi điện cho dì đi!" Dương Minh cười nói.



"Được rồi, Giai Giai, nếu Dương Minh đã nói vậy, thì cha sẽ gọi cho mẹ trước!" Chu Thiên Tường nói.



"Dạ, vậy cha nhanh gọi cho mẹ báo bình an đi!" Chu Giai Giai vui vẻ nói.



Rốt cục, trong lòng của Chu Giai Giai cũng được thả lỏng, bên cạnh còn có Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, cả hai người đều đang rất lo lắng cho Dương Minh, bởi vì nghe nói đối phương là một gia tộc sát thủ, Trần Mộng Nghiên rất lo lắng trong lòng, nàng sợ Dương Minh gặp ngu hiểm, nhưng mà bây giờ xem ra mọi chuyện đã được giải quyết.



"Chúc mừng em! Giai Giai!" Trần Mộng Nghiên vui vẻ nói.



"Cũng nhờ Dương Minh hỗ trợ!" Chu Giai Giai cười nói: "Có thể quen biết Dương Minh, còn có mọi người, em thật sự rất vui…."



"Nói cái này để làm gì, chuyện của em, vốn là chuyện của Dương Minh mà! Em cũng không phải đã nói vậy sao?" Trần Mộng Nghiên trêu.



Mặt của Chu Giai Giai nhất thời đỏ lên, quả thật, nàng có nói như vậy, nhưng mà cái này chỉ nói cho cha mà thôi, không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận lại nghe được.



"Được rồi, không cười em nữa, tối nay khẳng định là em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với cha và mẹ em, chị và em Lâm xuống bếp làm chút đồ ăn, để cho em chút hto72i gian riêng tư nhé!" Nói xong, Trần Mộng Nghiên liền kéo tay Lâm Chỉ Vận đi xuống phòng bếp.



Mấy hôm nay không có Dương Minh ở nhà, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai suốt ngày cứ ngồi coi TV, xem tạp chí, rãnh rỗi không có gì làm, nên cũng học được vài cách nấu các món ăn ngon, và thật ra cũng rất thành công, các nàng dự định chờ Dương Minh trở về sẽ đem hắn ra làm chuột bạch.



Tâm tính và sự thành thục thay đổi dần theo sự trưởng thành, Trần Mộ? ng Nghiên cũng không còn tính toán quá khắc khe với Dương Minh trong những chuyện nhỏ nhặt, nhất là địa vị của Dương Minh ngày một tăng, Trần Mộng Nghiên cũng cần phải cởi mở, không thể cứ giữ lòng dạ hẹp hòi như vậy mãi được! Tối thiếu là bây giờ, khi Dương Minh không có ở nhà, thì nàng vẫn còn hai chị em để làm bạn.



Cái này chẳng phải cũng là một hạnh phúc sao?