Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1123 : Bay đến Singapo
Ngày đăng: 11:36 19/04/20
"Tiểu Ngũ, tại sao anh lại tùy tiện nổ súng?" Elise trừng mắt quát hỏi một vệ sĩ của mình.
"Tôi sợ Dương tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên nổ súng khống chế Chơi Xong Dong trước" Người vệ sĩ tên là tiểu Ngũ cẩn thận giải thích.
"Ai cho phép anh tùy tiện nổ súng hả? Anh không thấy Dương Minh đã khống chế được Chơi Xong Dong rồi sao?" Elise trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ.
"Tôi… xin lỗi, Elise tiểu thử…" Tiểu Ngũ cúi đầu, ủ rũ nói.
"Mang hắn ra ngoài, đây là chổ của tôi, quy định anh hẳn là biết, tôi ghét nhất là bị người ta tùy tiện quyết định!" Elise vung tay lên, nói với một người khác: "Tiểu Tam, mang hắn đi xử lý!"
"Vâng" Người vệ sĩ tên Tiểu Tam gật đầu, sau đó áp giải tiểu Ngũ ra bên ngoài.
Ra khỏi phòng, Tiểu Ngũ và Tiểu Tam đi đến cuối đường, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra không có gì khác thường, tiểu Tam liền buông tay tiểu Ngũ ra, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi uống vài ly!"
"Được!" Tiểu Ngũ cũng mất đi vẻ ủ rũ khi nãy, thay vào đó là một nụ cười.
Bên trong phòng, Elise làm ra vẻ có lỗi nhìn Dương Minh: "Xin lỗi, là cấp dưới của tôi nhiều chuyện"
"Thật không?" Dương Minh thu hồi ánh mắt ngoài cửa lại, nhàn nhạt nói: "Không có gì, vốn muốn hỏi tên này tại sao lại muốn giết tôi, nhưng bây giờ không quan trọng nữa"
"Không quan trọng? Có ý gì?" Elise sửng sốt hỏi.
"Người chết rồi, đương nhiên không cần hỏi…." Dương Minh cười cười, sau đó nói: "Được rồi, chuyện của em tôi đã hoàn thành, còn lời hứa của em thì sao?"
"Tôi mới mười lăm tuổi, anh sự thật muốn sao?" Elise do dự hỏi.
"Nhìn từ trên xuống dưới em cũng không giống mười lăm tuổi" Dương Minh nhìn nhìn Elise rồi nói.
"Vậy khi nào thì anh muốn?" Elise không ngờ kết quả lại như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi, có thể qua được cứ qua.
"Nhớ cho kỹ, như em từng nói, bây giờ em mới mười lăm tuổi, tuy rằng nhìn thì thấy thích, nhưng mà trong lòng tôi không thoải mái, chờ khi nào em mười sáu đi rồi tính!" Dương Minh khoát tay: "Hết chuyện rồi sao? Hết rồi thì tôi đi!"
Dương Minh lột bỏ bộ vét trên người c? ùng cái khăn quàng cổ xuống, ném qua một bên, sau đó xoay người rời đi.
Elise cắn răng, tay nhỏ sờ sờ phía sau thắt lưng, thì đúng lúc này, Dương Minh đột nhiên quay lại!
"Anh… anh làm sao vậy? " Elise hoảng sợ, tay cũng rút về không tự nhiên.
"À, không có gì, trước đó Chơi Xong Dong muốn giết tôi, cho nên tôi muốn nhìn xem cái xác của hắn có sống lại hay không, chuẩn bị nổ súng về tôi…" Dương Minh nhún vai, chỉ vào cái xác của Chơi Xong Dong nói.
"Cái này… sao có thể…." Elise xấu hổ nói.
"Tôi cảm thấy không gì là không thể!" Dương Minh cười cười: "Hình như là tôi xuất hiện ảo giác thì phải? Vừa rồi tôi mơ hồ cảm thấy có người muốn nổ súng về phía tôi!"
Biểu tình của Elise nhất thời trở nên mất tự nhiên: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi đưa anh về!"
Dương Minh kinh ngạc nhìn Vương Tiếu Yên, không ngờ nàng lại chủ động nói ra chuyện này.
"Sao thế? Dùng ánh mắt này nhìn em làm gì?" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Không có gì!" Dương Minh lắc đầu, đôi khi suy nghĩ trong đầu của Vương Tiếu Yên thật khó để làm cho người khác hình dung.
………………………….
Tại sân bay Singapo.
Sau khi máy bay hạ cánh, Dương Minh mới phát hiện ra, nơi này cơ hồ không khác gì ở Trung Quốc, ở đâu cũng thấy người da vàng nói tiếng Hán cả, hèn chi Hoàng Nhạc Nhạc và Hoàng Vinh Tiến lại nói tiếng Hán lưu loát như vậy.
Người Singapo gốc Hoa chiếm phần lớn dân cư ở đây, cho nên, dù chính phủ ở đây sử dụng tiếng Anh là ngôn ngữ chính, những tiếng Hán cũng rất thông dụng.
Sau khi xuống khỏi máy bay, Dương Minh liền gọi điện cho Hoàng Nhạc Nhạc, lúc này, Hoàng Nhạc Nhạc đã cũng không còn bị giam lỏng nữa, có thể tự do n? ghe điện thoại, chỉ là khi Dương Minh đến châu Phi, đã đổi sang dùng điện thoại vệ tinh, Hoàng Nhạc Nhạc không biết số, cho nên không thể nào liên hệ được.
"Alo?" Hoàng Nhạc Nhạc có chút chần chờ, bởi vì đây là một dãy số lạ.
"Nhạc Nhạc, là anh!" Dương Minh nói.
"A! Dương Minh! Anh đang ở đâu?" Hoàng Nhạc Nhạc lập tức nhận ra ngay giọng nói của Dương Minh, cảm xúc liền trở nên dồn dập, vô cùng vui sướng nói: "Anh rốt cục cũng đã gọi điện cho em, em không liên hệ được với anh!"
"Anh không phải đến châu Phi giải quyết chuyện của gia đình em sao, bây giờ giải quyết xong rồi, lập tức đến Sin gặp em nè!" Dương Minh nói xong câu này, lập tức cảm thấy trên người bị thủng hai lổ, quay sang thấy ánh mắt khinh bỉ của Vương Tiếu Yên, mặt liền đỏ lên.
"Giải quyết xong chuyện? A, anh đang ở Singapo?" Hoàng Nhạc Nhạc kinh ngạc nói.
"Ừ, anh đang ở sân bay quốc tế Singapo, nhà em ở đâu? Anh đi đến chổ em!" Dương Minh nói.
"Không cần, để em và anh hai đến sân bay đón anh!" Hoàng Nhạc Nhạc vội nói.
"Vậy được rồi, anh ở cửa sân bay chờ em!" Dương Minh nghe Hoàng Nhạc Nhạc nói như vậy, vì thế sảng khoái đáp ứng, Dương Minh cũng không quen thuộc chổ này, cho nên dù có nói địa chỉ nhà Hoàng Nhạc Nhạc ra, thì chưa chắc hắn đã tìm được.
"Ừ, anh đợi chút, em lập tức đến ngay!" Hoàng Nhạc Nhạc cúp điện thoại xong, lập tức phóng ra khỏi phòng của mình, bay nhanh xuống lầu.
Hôm nay là ngày Hoàng Hiếu Phương xuất viện, Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến đều ở nhà, ngồi dưới phòng khách thương lượng chuyện công ty với cha, Hoàng Hiếu Phương nhìn thấy con gái phóng như bay xuống dưới lầu, nhất thời nhíu mày, cười nói: "Nhạc Nhạc, con là con gái đó, tại sao lại không chú ý hình tượng gì hết vậy?"
"Cha, anh cả, anh hai, Dương Minh đến rồi, bây giờ đang ở sân bay đó!" Hoàng Nhạc Nhạc vội nói.
"Ơ? Dương Minh đến?" Hoàng Vinh Tiến nghe xong, lập tức đứng dậy nói: "Chúng ta ra sân bay đón hắn đi!"
"Dạ, em cũng đang muốn nói chuyện này với anh" Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu: "Cha, con và anh hai đi đón Dương Minh nha?"
"Vậy các con đi mau đi, đừng để người ta chờ lâu!" Ấn tượng của Hoàng Hiếu Phương về Dương Minh càng lúc càng đổi mới, trước đó là vì chuyện mỏ vàng làm cho ảnh hưởng không ít, bây giờ cũng dần trở lại bình thường rồi.