Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1124 : Không thể tha được

Ngày đăng: 11:36 19/04/20


Sân bay, Hoàng Nhạc Nhạc nhìn nhìn về chổ cửa ra vào, nhìn thấy người mà nàng mong nhớ.



Có đôi khi, mọi chuyện rất là kỳ diệu, Hoàng Nhạc Nhạc đã từng cho rằng, mình sẽ không bao giờ động tâm với bất kỳ người con trai nào, nhưng mà khi tình yêu chân chính đến trước mặt nàng, nàng lại cảm thấy nó rất tự nhiên.



Tựa hồ như cái gì đến sẽ đến vậy, lúc nàng nhào vào trong lòng của Dương Minh ấy, tất cả những ủy khuất?, những cực khổ trước kia đều không còn nữa, chỉ còn lại sự yêu thương và nhung nhớ.



Không biết vì sao mà trong lòng Hoàng Nhạc Nhạc rất tin tưởng, Dương Minh nhất định có thể xử lý tốt chuyện này, không làm cho nàng thất vọng, cái khái niệm này xuất phát từ tình yêu mù quáng? Nhưng mà, cũng không thể phủ nhận một điều, Dương Minh rất cường thế, thường làm ra những chuyện mà nàng không thể tưởng tượng được.



Ví dụ như chuyện sòng bạc Nam Thành vậy, sòng bạc Nam Thành là kẻ đối đầu đã lâu với sòng bạc Hoa Uy, hai bên đã đấu với nhau nhiều năm, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, nhưng mà, Dương Minh lại dễ dàng lấy trong tay đối phương ra bốn mươi tỷ, còn bắt bọn họ phải dời ra ngoài năm cây số nữa.



"Tại sao anh không gọi điện thoại! Em nhớ anh muốn chết!" Hoàng Nhạc Nhạc ủy khuất nói, trong khoảng thời gian này, Hoàng Nhạc Nhạc đã chịu khổ nhiều! Trước là ở nhà, sau đó là Lý gia…. và rất nhiều chuyện làm cho nàng không vui.



"Tại sao lại có vẻ mặt như vậy, giống như bị người ta ăn hiếp vậy?" Dương Minh cười cười ôm lấy thân thể mềm mại của Hoàng Nhạc Nhạc, chậm rãi thả xuống đất.



Tuy rằng Dương Minh không quan tâm nhiều, nhưng mà trước mặt công chúng, hai người ôm nhau lâu thì cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa bên cạnh còn có ánh mắt như lửa của Vương Tiếu Yên!



"Thì bị người ta ăn hiếp đó!" Hoàng Nhạc Nhạc chu mỏ ra nói: "Em bị ăn hiếp đến chết luôn!"



"Ăn hiếp đến chết? Là ai ăn hiếp em?" Trong mắt Dương Minh nhất thời xuất hiện tia giận dữ, dù sao thì bây giờ cũng đang sử dụng thân phận giả, cho nên Dương Minh cũng không cần phải lo lắng gì.



"E hèm… về nhà trước đi…" Hoàng Vinh Tiến xấu hổ nói, không ngờ em gái bắt đầu triền miên đắm đuối với Dương Minh ngoài cửa sân bay, hắn ta cũng chịu hết nổi rồi, ho khan vài tiếng nhắc nhở.



"Haha, được rồi" Dương Minh gật đầu.



Lúc này Hoàng Nhạc Nhạc mới chú ý đến Vương Tiếu Yên bên cạnh, thấy cặp mắt quan sát của nàng, nhất thời có chút không tự nhiên, do dự một hồi, rồi quay sang nói với Dương Minh: "Vị này là ai vậy, sao không giới thiệu cho em một chút?"



"À, đúng rồi, đây là Vương Tiếu Yên!" Dương Minh đang lo lắng không biết nên giải thích quan hệ của mình với Vương Tiếu Yên thế nào, dù sao thì hai người cũng có nhiều mối quan hệ, vả lại còn có Hoàng Vinh Tiến bên cạnh, cái này rất khó mở miệng.



"Tôi và Dương Minh là bạn hợp tác làm ăn, theo hắn chơi vài ngày, các người không cần quan tâm tôi, giúp tôi tìm một khách sạn là được!" Vương Tiếu Yên vươn tay ra nói với Hoàng Nhạc Nhạc.



"a… xin chào… vậy không thành vấn đề, hoan nghênh bạn đây chơi…" Hoàng Nhạc Nhạc hơi kinh ngạc, đương nhiên là không tin lời nói của Vương Tiếu Yên rồi, một cô gái xinh đẹp như vậy, Dương Minh buông tha chăng?




"Anh hai, anh sao vậy" Hoàng Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn thấy biểu tình cứng đơ của Hoàng Vinh Tiến, kỳ quái hỏi.



"Lý Thiên Giai!" Hoàng Vinh Tiến oán hận nói ra ba chữ này.



"Lý Thiên Giai? Bọn chúng cũng đến? " Hoàng Nhạc Nhạc nhìn theo hướng ánh mắt của Hoàng Vinh Tiến, quả nhiên nhìn thấy Lý Thiên Giai cùng một người con trai cỡ tuổi hắn bước vào trong quán.



Khi Hoàng Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, Lý Thiên Giai hiển nhiên cũng nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang có ý đồ gì.



Chỉ thấy hắn ta nói nói vài câu với người bên cạnh, sau đó hai tên nghênh ngang đi về hướng chổ Hoàng Nhạc Nhạc.



"Người của Lý gia?" Dương Minh cũng nghe thấy đoạn nói chuyện của Hoàng Vinh Tiến và Hoàng Nhạc Nhạc, nhíu mày hỏi.



"Ừ, chính là bọn họ" Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu.



"Haha, anh còn nghĩ phải tìm chúng thế nào, không ngờ chúng lại chủ động dâng đến cửa" Dương Minh cười rộ lên, giống như phát hiện ra lục địa mới vậy.



?" Đây không phải là Hoàng Vinh Tiến và Hoàng Nhạc Nhạc sao?" Lý Thiên Giai cùng với người kia đi đến bàn của Hoàng Nhạc Nhạc, Lý Thiên Giai mở miệng châm chọc: "Hoàng gia sắp phá sản rồi, còn rãnh rỗi đến đây ăn sao?"



"Có phá sản hay không cũng không cần mày quản, ở đây không chào đón mày!" Hoàng Vinh Thiên lạnh lùng liếc Lý Thiên Giai, nói.



"À, đã như vậy rồi, mà còn cứng rắn nữa…." Lý Thiên Giai nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, nói: "Cơm gà, cái cơm gà này…." Nói xong, tay của Lý Thiên Giai chợt đẩy mạnh, làm cho phần cơm gà trước mặt Hoàng Vinh Thiên rớt xuống đất, tiếng chén dĩa bể vang lên, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.



"Mày…" Hoàng Vinh Thiên không ngờ Lý Thiên Giai lại bố láo đến mức này, nhất thời cảm thấy vô cùng căm tức.



"A, thật là có lỗi, tay của tao run quá, không cẩn thận làm rớt đồ của mày!" Lý Thiên Giai lam bộ vô tội nói, sau đó quắc phục vụ lại nói: "Ê, cho bàn này một phần cơm gà khác đi, sau đó tính tiền cho tao!"



Dương Minh nhìn thấy vẻ mặt muốn bị đòn của Lý Thiên Giai, nhất thời cũng nổi giận, nhưng mà dù sao cũng đang ở quán ăn, Dương Minh không muốn vì chuyện này mà hủy hoại bữa ăn, cho nên tạm thời đè nén lửa giận, nhìn xem tên này rốt cục muốn làm gì!"



"Bốp!" một tiếng động khác vang lên, cái chén cơm gà đã bay thẳng vào đầu của Lý Thiên Giai, nhất thời làm cho hắn lảo đảo!