Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1190 : Điều tra hành tung

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


Nhìn thấy Triệu Oánh ăn như bị bỏ đói mấy chục ngày, trong lòng Vương Tiếu Yên cũng có chút xấu hổ, xem ra gần đây Triệu Oánh cũng không có ăn uống gì! Cho đến hôm nay mới dứt bỏ được tâm sự trong lòng.



"Chị Oánh, bây giờ chị đang ở đâu?" Vương Tiếu Yên nhìn thấy Triệu Oánh ăn xong rồi, đưa khăn giấy cho Triệu Oánh, rồi hỏi.



"Chị…" Nghĩ đến nơi ở của mình, Triệu Oánh nhất thời khó xử, nhưng mà nàng ta cũng trả lời: "Rất gần nơi ở của em…. ngay trong tiểu khu Hoa Thương…"



"Hả?" Vương Tiếu Yên kinh ngạc, không ngờ rằng Triệu Oánh lại ở gần mình như vậy, nếu vậy thì, mình và Dương Minh đi cùng nhau vài lần trong tiểu khu, chẳng lẽ là đã bị Triệu Oánh nhìn thấy?



"Chị Oánh… chị cũng ở trong tiểu khu đó sao? Chị mua nhà khi nào vậy? Thuê hay là mua luôn?" Vương Tiếu Yên vội hỏi.



"Là… Dương Minh mua cho chị…" Triệu Oánh đỏ mặt, nhỏ giọng nói.



"Dương Minh?" Vương Tiếu Yên hơi sửng sốt, che miệng cười nói: "Chị Oánh, thì ra Dương Minh dự định làm kim ốc tàng kiều nha! Haha!" (Ý bảo là nhà cao giấu gái đẹp đó)



"Cái gì mà kim ốc tàng kiều! Đừng nói lung tung…" Mặt của Triệu Oánh càng thêm đỏ lên: "Lúc đầu, chị nhờ Dương Minh giả làm bạn trai của chị để đi gặp mẹ của chị… kết quả… nhà là do mẹ chị đòi…"



"Đừng giải thích, càng giải thích là càng ngụy biện…" Vương Tiếu Yên cười càng thêm hài lòng: "Chị Oánh, ngay cả nhà Dương Minh cũng đã mua cho chị rồi, chị muốn gì cũng đượcc, giữa hai người còn gì ngăn cản đâu?"



"Haizzz…." Triệu Oánh khẽ thở dài: "Yên Yên, em không biết… lúc đầu, chị và Dương Minh có thân phận là cô trò, khi đó, chị đã từ chối hắn, cho nên bây giờ… nói chung là…."



Triệu Oánh cũng không nói rõ giữa mình và Dương Minh rốt cục có tồn tại khuất mắc gì, là mình nhu nhược, mình sợ Trần Mộng Nghiên chỉ trích mình là hồ ly tinh, mình sợ Dương Minh sẽ từ chối mình sao? Hay là cái khác?



Vương Tiếu Yên thấy Triệu Oánh như vậy, tuy rằng trong lòng đồng tình, nhưng mà cũng biết được rằng, chuyện tình cảm, người khác không thể giúp được, thứ này càng giúp càng rối, càng giúp càng loạn! Triệu Oánh muốn hạnh phúc của mình, thì phải tự mình tranh thủ, cái này thì không ai có thể giúp nàng.



"Được r? ồi, chị Oánh, em biết rồi, chị nói đúng, em sẽ không hỏi nữa!" Vương Tiếu Yên nói: "Như vậy, chúng ta mỗi ngày đều có thể cùng nhau đi học rồi, có lẽ, buổi tối chị đến nhà em ở cũng được!"



"Ơ?" Triệu Oánh sửng sốt, nhìn Vương Tiếu Yên, kỳ quái hỏi: "Yên Yên, không phải mỗi ngày em đều ở chung với Dương Minh, cùng đi học với hắn sao?"



"Em nào có!" Vương Tiếu Yên cười khổ lắc đầu: "Dương Minh bận rộn như vậy, sao có khả năng mỗi ngày theo em? Dù sao thì, quan hệ của em và hắn cũng hình thành từ trong công việc đến tình cảm, em cũng không thể yêu cầu Dương Minh làm cái gì cả, như vậy giờ thì em đã thấy rất tốt rồi"



Nghe Vương Tiếu Yên nói vậy, Triệu Oánh nhất thời hài lòng: "Chúng ta có thể ở cùng một chổ, vậy đương nhiên rất tốt rồi, cứ đến tối là chị lại chẳng có chuyện gì làm!"



"Vậy tối nay, chị đến nhà em nha!" Vương Tiếu Yên mời.



"Cũng được!" Triệu Oánh vui vẻ gật đầu, gần đây Tôn Khiết về nhà ở Đông Hải, còn Tiếu Tình thì bận rộn vô cùng, cho nên buổi tối Triệu Oánh đúng là không còn gì để làm, đi đến chổ của Vương Tiếu Yên, quả là một lựa chọn không sai.



Sau khi hai người quyết định, nhìn thời gian, cũng đã đến giờ vào lớp, vì vậy cùng đi ra khỏi căn tin, và hẹn nhau buổi tối gọi điện liên hệ, rồi sau đó hướng về phòng học của mình.



…………………………………………. ……………….
"Cái này cũng có khả năng!" Trần Phi gật đầu: "Bọn họ trốn đi bằng xe khách, là loại khó kiểm tra nhất trong các phương tiện, xem ra thì đã có âm mưu trước. Nhưng mà, tôi đã phái người đến chổ đó, điều tra về chuyện này"



Cũng khá là may mắn, vì ngay chổ đợi xe của trạm vận chuyển khách hàng cũng có gắn máy quay. Bây giờ, phần lớn các khu công cộng đều đã có lắp đặt máy quay, mà trạm vận chuyển khách hàng lại có lượng người ra vào rất lớn, đương nhiên sẽ không ngoại lệ.



Tuy rằng điều tra tương đối phiền phức, nhưng mà cuối cùng cũng tìm được Lưu Sạn và Khúc Đại Danh trong đoạn phim ghi hình. Cẩn thận xác nhận lại, hai người này đã mua vé xe đến Đông Hải, ngồi xe rời khỏi Tùng Giang.



Tùng Giang và Đông Hải tương đối gần, hiển nhiên là Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đang trên đường đến Đông Hải rồi.



Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đã đổi xe trên đường, đã nói lên hai người có ý thức cắt đuôi, nhưng mà, dù sao cũng không phải dân chuyên nghiệp, cho nên có đổi xe cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn b? ị phát hiện.



"Đông Hải?" Khi Dương Minh nghe thấy Lưu Sạn và Khúc Đại Danh chạy đến Đông Hải, hơi kinh ngạc, vô thức nhớ đến Tôn Khiết. Bởi vì ở Đông Hải, Dương Minh chỉ quen với một mình Tôn Khiết mà thôi.



"Đúng vậy, trải qua xác nhận, hai người bọn họ đã chạy trốn đến Đông Hải" Bạo Tam Lập báo cáo.



Trần Phi và những người khác sau khi điều tra xong, hiển nhiên là chuẩn bị gom đồ nghề đến Đông Hải rồi.



Còn chuyện của Dương Minh, phải chờ sau khi vụ án kết thúc mới có thể nói với Trần Phi. Trần Phi bây giờ cũng không có hứng nghe mấy cái này, tuy rằng Trần Phi có chút không thích việc Dương Minh có qua lại với Bạo Tam Lập, nhưng mà bây giờ dù sao thì Bạo Tam Lập cũng đã là người làm ăn chân chính, cho nên Trần Phi cũng bình thường trở lại.



"Bọn chúng đến Đông Hải làm gì?" Dương Minh nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này không đơn giản như vậy. Theo lý thuyết, nếu hai tên này muốn trốn, cũng không cần phải trốn đến Đông Hải, người bình thường khi chạy trốn đều trốn đến những chổ rất xa, càng hẻo lánh càng khó bị phát hiện, làm gì có ai trốn vào chổ đông người? Không hợp với lẽ thường.



"Ai mà biết?" Bạo Tam Lập cũng không biết trong đầu của Lưu Sạn và Khúc Đại Danh có gì, lắc đầu.



"Chờ kết quả thôi, tôi rất tin tưởng năng lực của chú Trần" Dương Minh không quan tâm đến một trăm ba mươi triệu kia, nhưng mà, hắn muốn coi đây là một bài học, để Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cẩn thận hơn, tuyệt đối không cho phép công ty xảy ra chuyện như vậy nữa.



"Dương ca… xin lỗi… tôi…." Bạo Tam Lập cẩn thận nói, nhưng mà nói được phân nửa đã bị Dương Minh cắt lời.



"Tôi hiểu chổ khó xử của anh, chuyện này đến đây thôi" Dương Minh khoát tay: "Nhưng mà, không được có lần sau"



"Tôi hiểu rồi!" Bạo Tam Lập vội gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Dương Minh không dự định truy cứu trách nhiệm của hắn.



"Lần này, tôi cũng có trách nhiệm, muốn thanh lý sâu mọt trong công ty, nhưng lại dẫn đến kết quả bây giờ" Dương Minh thở dài nói: "Tối qua nói nói anh xong, không ngờ sáng nay lại xảy ra chuyện, xem ra, bọn chúng quả thật là đã có âm mưu từ trước"



Bạo Tam Lập xấu hổ cúi đầu, dù Dương Minh không truy cứu trách nhiệm, nhưng trong lòng hắn vẫn tự trách. Tiến hành kiểm tra sổ sách của công ty, vốn là trách nhiệm của hắn, cũng không cần Dương Minh phải nhắc nhở. Cho nên, Bạo Tam Lập biết, đây đều là do hắn tự tao ra, cho nên đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không để cho loại chuyện này xảy ra.



Nghĩ đến Tôn Khiết, Dương Minh bỗng nhiên nhớ đến tối qua, gọi điện cho nàng mấy lần mà không được. Vì thế, liền cầm điện thoại lên gọi cho số của Tôn Khiết.



Nhưng mà, sau khi gọi vào, thì vẫn là đang tắt máy. Dương Minh nhíu mày, sao Tôn Khiết lại không mở điện thoại vào ban ngày? Buổi tối sạc pin vì nguyên nhân gì đó nên tắt máy, nhưng bây giờ đã làm buổi sáng rồi, tại sao còn không mở máy nữa?