Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1242 : Bạn học trung học

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


Quán này có tên là" Người du hành", Dương Minh nhìn thấy nhất thời có cảm giác quen thuộc, tuy rằng nó không nổi danh nữa trà sữa âm 18 độ, nhưng mà cũng là một nơi nổi tiếng tại Đông Hải.



Tại gần trung học Hồng Kỳ cũng có một quán trà trái cây như vậy, lúc đó nó là một trong những quán trà có mặt sớm nhất tại Tùng Giang, mình và Tô Nhã thường đến đó mua uống, không biết bây giờ có còn bán hay không.



Trà sữa chân trâu sau này càng lúc càng thịnh hành, và trà trái cây càng lúc càng không dễ bán, Dương Minh thì lại là một người thương cảm, không cảm thấy trà sữa chân trâu này có gì uống ngon cả, càng uống càng nhớ lại trà trái cây mà thôi.



Bốn người cùng nhau vào quán trà sữa, tìm một chổ dành cho bốn người, chi phí bên trong Game Center bao giờ cũng mắc hơn bên ngoài cả, ở đâu cũng thế thôi, nhất là bây giờ đang là đầu xuân, khí trời lạnh lẽo, cho nên bên trong quán cũng chẳng có bao nhiêu người.



Bà chủ thấy bốn người đến, vội vã chiêu đãi bốn người ngồi xuống, rồi đưa menu đến cho bốn người gọi món.



"Chị Dương Hân, Ngô ca, hai người gọi trước đi!" Dương Minh đẩy cái menu qua trước mặt hai người, nói.



Ngô Vân Sinh đang khó chịu, cho nên cũng không từ chối, nhìn nhìn cái menu, gọi một ly đồ uống lạnh, còn Dương Hân thì gọi một ly trà sữa, và đẩy menu qua cho Dương Minh và Tôn Khiết.



"Có trà trái cây không?" Tôn Khiết do dự một chút, rồi hỏi.



"Có! Muốn cái gì mà không có chứ?" Bà chủ gật đầu cười nói: "Xem ra em là người của Đông Hải rồi, chỉ có người Đông Hải mới biết về trà trái cây thôi, nhưng mà mấy năm nay không dễ bán nữa!"



"Đúng là vậy!" Tôn Khiết nói: "Đúng rồi, ở ngoài đường cũng ít thấy bán món này, chỉ có trong quán Người du hành mới thấy bán thôi"



Đây từng là một món uống rất thịnh hành, lúc đó ở Đông Hải cũng như ở Tùng Giang, đi đâu cũng thấy trà trái cây cả, nhưng mà sau này bị trà sữa chân trâu và nước ngọt lên giành ngôi rồi.



Bà chủ cũng bất đắc dĩ nói: "Con nít bây giờ đều không thích uống cái này, những người uống nó cũng chỉ có những thanh niên mà thôi!"



"Của con cũng là một ly trà trái cây, cũng giống như nàng!" Dương Minh nói: "Trước đây khi còn đi học con hay uống thứ này!"



Bà chủ quán gật đầu, đi xuống chuẩn bị, bởi vì khách ít, cho nên nhanh chóng làm món của bốn người Dương Minh trước.



Ngô Vân Sinh sau khi uống nước vào, sắc mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, còn Dương Hân thì có chút hỗ thẹn nói: "Anh khó chịu thì cứ nói với em một tiếng, nhìn anh kìa, ngốc chưa"



"không phải sợ em tức giận sao?" Ngô Vân Sinh cười khổ nói: "Em chơi vui vẻ, anh chịu khổ một chút cũng có sao đâu"



Làm trò trước mặt Dương Minh và Tôn Khiết như vậy, nghe Ngô Vân Sinh nói như thế, Dương Hân cũng có chút ngượng ngùng, có cảm giác như là bình thường mình hay ăn hiếp hắn vậy, vội vàng nói: "Chúng ta như vậy, còn cần gì khách khí nữa!"
"Vừa gặp đã thân!" Dư Thiên Trợ bị Dương Minh vỗ như vậy xém tí đã hộc máu rồi, cũng muốn vỗ vai Dương Minh lại như thế, nhưng mà bàn tay bị Dương Minh bốp đau như vậy, làm gì còn có thể giơ lên vỗ lại người ta?



"Hai người đến uống à?" Dương Minh nhìn nhìn cái quán, quay lại hỏi Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang.



Người khác không biết Dư Thiên Trợ, nhưng Tiễn Đường Giang thì biết, hắn cũng hiểu thủ đoạn phủ đầu ra oai của Dư Thiên Trợ, vừa rồi cũng bị người ta chơi lại, trong lòng cũng cực kỳ tức giận Dương Minh. Nghe Dương Minh nói như vậy, còn tưởng rằng Dương Minh muốn vào uống gì đó, đến lúc đó chỉ cần ám chỉ bà chủ một chút, bỏ thuốc xổ hay cái gì đó vào trong nước uống của Dương Minh, không sợ không hại chết Dương Minh!



Nghĩ đến đây, Tiễn Đường Giang vội nói: "Đúng vậy, nếu Dương huynh đệ và Thiên Trợ hợp ý như vậy, thì tôi sẽ mời khách!"



"không cần, chúng tôi vừa mới uống xong!" Dương Minh nhàn nhạt nói.



Vốn tưởng rằng Dương Minh sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ lại bị Dương Minh từ chối, làm cho Tiễn Đường Giang nhất thời căm tức, thế nhưng cũng không có biện pháp, đành phải nhịn xuống: "Cũng được, vậy lần sau đi, các người đến đây chơi, gặp chuyện gì cứ gọi điện cho tôi!"



Nói xong, Tiễn Đường Giang lấy danh thiếp ra, đưa cho Tôn Khiết, Dương Hân, Ngô Vân Sinh và Dương Minh mỗi người một tấm, Dương Minh cầm lấy nhìn nhìn, bên trên có viết là quản lý mở rộng thương nghiệp của Game Center.



Thì ra cũng là một nhân vật, hèn chi lại vênh váo thế này, Dương Minh cười nhạt, ném cái danh thiếp vào bên trong túi áo.



Nếu như đã như vậy rồi, Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang cũng không có cách nào giữ chân Tôn Khiết và Dương Hân lại, phẫn nộ nhìn bọn họ rời khỏi quán, hai người đành phải trút giận vào bà chủ quán trà, vào ngồi kêu mấy ly nước luôn, uống cho hả giận.



"Vừa rồi mày thua?" Tiễn Đường Giang cũng nhìn thấy bàn tay run run của Dư Thiên Trợ.



"Tiểu tử đó thật lợi hại, khí lực trên tay rất lớn, tao không thể làm gì nó" Dư Thiên Trợ cũng không giấu diếm gì Tiễn Đường Giang, tức giận nói.



"Mẹ nó, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được!" Tiễn Đường Giang vỗ bàn, cả giận nói.



"Đúng vậy, không thể tiện nghi cho chúng!" Dư Thiên Trợ cũng phụ họa theo.



Thật ra bọn chúng chỉ giận cá chém lên người của Dương Minh và Ngô Vân Sinh thôi, cái này chỉ là thứ yế, bởi vì mục tiêu của chúng vẫn là Tôn Khiết và Dương Hân.



Tuy rằng thời gian đã qua, đỉa vị hai người cũng đã đề cao, cũng có tiền, cũng chơi gái không ít, nhưng mà mối tình đầu thì luôn canh cánh trong lòng, nhất là cái loại muốn mà không được ấy.



Cho nên, hai tên này càng thêm thèm muốn Tôn Khiết và Dương Hân, nhất là ngày hôm nay gặp lại, phát hiện ra hai người càng đẹp và gợi cảm hơn, Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang càng đứng ngồi không yên, muốn cướp lại Tôn Khiết và Dương Hân từ tay của Dương Minh và Ngô Vân Sinh.