Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1272 : Tỷ thí phi đao

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


Nhâm Kiện Nhân không biết Từ Khiêm đã nói chuyện với Dương Minh rồi, cũng không biết hồi nãy hai người vừa đi ăn về, cho nên Nhâm Kiện Nhân nghĩ lấy tên của Từ Khiêm ra có vẻ càng thêm chính nghĩa.



"Từ Khiêm hả?" Dương Minh hứng thú nhìn Nhâm Kiện Nhân, cái tên Từ Khiêm này cũng có phản ứng nhanh thật, trước đó mình đã làm khó xử hắn, bây giờ hắn liền phái Nhâm Kiện Nhân đến gây phiền phức cho mình. Tốc độ cũng nhanh thật, xem ra cái tên chủ tịch hội sinh viên không phải là để gọi chơi rồi.



Nhưng mà, lại phái một phế vật đến đây, thì có thể làm gì được mình? Dương Minh có chút buồn cười, mình đang lo không có tiết mục biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật, thì tên này lại đưa đến cửa.



Cảm thấy tên này cũng giống như Từ Khiêm, đều không cho rằng mình thật sự biết công phu gì, hoàn toàn là dựa vào ăn may và đánh lén? Nhưng mà, nếu bọn chúng đã cho rằng như vậy, thì Dương Minh đương nhiên cũng lười giải thích, tên này muốn đi lót nền cho người ta thì Dương Minh cũng sẽ cho hắn điều hắn muốn.



"Đúng vậy, là Từ Khiêm, chủ tịch hội sinh viên" Nhâm Kiện Nhân gật đầu, hắn còn tưởng rằng Dương Minh coi trọng Từ Khiêm, cho nên đắc ý nói.



"Anh ấy gọi anh đến tìm tôi?" Dương Minh nhìn Nhâm Kiện Nhân hỏi: "Vậy tôi có được lợi ích gì?



"Hả?" Nhâm Kiện Nhân sửng sốt, không ngờ rằng Dương Minh lại thực tế như vậy, trực tiếp đòi lợi ích, nhất thời không biết nên nói sao cho phải. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Dương Minh vừa đi học đã làm ra chuyện như vậy, loại sinh viên như Dương Minh, thì cái gì cũng có thể làm cả, đòi lợi ích cũng chẳng có gì là lạ, vì vậy nói: "Cậu muốn lợi ích thế nào?"



"Kiếm chổ ngồi nói chuyện đi" Dương Minh muốn chơi với tên này một chút.



"Được thôi, đi, đến Tụ Duyến Xuân bên cạnh trường học!" Nhâm Kiện Nhân nói.



Dương Minh vốn đã ăn cơm no rồi, nhưng mà nếu tên Nhâm Kiện Nhân này mời khách, thì Dương Minh có ăn thêm cũng không sao, dù sao thì với suy nghĩ của Dương Minh là muốn tên này lót nền cho mình, nhưng không thể để cho hắn nhìn ra, nếu không hắn khẳng định sẽ bỏ trốn.



Hai người sóng vai nhau đi ra ngoài, đến quán ăn Tụ Duyến Xuân gần trường. Đây là quán cơm tốt nhất gần trường, rất nhiều sinh viên thường mời khách ở đây, lúc đầu Tôn Chí Vĩ cũng đã từng mời khách ở đây một lần rồi.



Hai người lấy một phòng nhỏ, giống như là hai người bạn thân đi vào trong, người phục vụ đưa thực đơn đến, Nhâm Kiện Nhân sợ Dương Minh giở trò, cho nên cầm lấy thực đơn gọi món.



Dương Minh cười thầm, cái tên Nhâm Kiện Nhân này cũng không ngu lắm, còn thông minh hơn Từ Khiêm nhiều, biết nắm quyền chủ động gọi món ăn, phỏng chừng là cái thực đơn này mà nằm trong tay mình thì mình cũng sẽ làm ra những chuyện ác tâm thôi.



"Cá chiên, thịt kho, rau muống luộc và khổ qua nhồi thịt đi" Nhâm Kiện Nhân gọi một hơi bốn món, đều là những món rẻ tiền cả, bữa cơm này tính ra cũng chưa đến một trăm đồng.



"Tốt" Người phục vụ cũng không kỳ quái, quán cơm sinh viên mà, bán mắc quá thì làm sao sinh viên ăn được: "Hai người muốn ăn với cơm không? Uống rượu hay nước?"




"Bọn họ không biết anh là bạn trai của em, em đâu có nói lung tung đâu? Tất cả mọi người đều biết, chị Mộng Nghiên mới là bạn gái của anh, nếu em chen vào, sẽ bị người ta nói xấu" Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói.



"Đã làm em ủy khuất." Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận nói xong, cũng có chút xấu hổ, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Chỉ Vận, nhưng mà cũng không còn cách nào, nơi này là trường học, bí mật này không thể để cho nhiều người biết, Dương Minh vẫn chưa thể công khai quan hệ với các cô gái khác, nếu không người ghen ghét sẽ trở nên rất nhiều, đến lúc đó nói những lời khó nghe, sẽ xúc phạm đến Trần Mộng Nghiên các nàng.



Mình thì không quan tâm, nhưng mà Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đều là con gái, sao có thể bị mất mặt được? Dương Minh không nghĩ cho hắn thì cũng phải nghĩ cho các nàng.



Tuy rằng Dương Minh có thể làm cho mọi người im miệng, nhưng mà nếu tin tức này được truyền ra ngoài, thì một mình Dương Minh cũng lo không xong.



Cho nên, dù Dương Minh rất gần gủi với Lâm Chỉ Vận, nhưng mà Lâm Chỉ Vận cũng chưa từng nói với ai nàng là bạn gái của hắn cả, những người biết chuyện này cũng không nhiều.



"Ủy khuất cái gì chứ" Lâm Chỉ Vận mỉm cười nói: "Em nghĩ như vậy là rất tốt rồi, chỉ cần có thể ở cùng một chổ với anh là được rồi, vì sao phải nghe người khác nói? Mọi người có biết hay không em cũng không quan tâm"



Dương Minh nhìn biểu tình kiên định của Lâm Chỉ Vận, rất là nghiêm túc khi nói, cũng biết Lâm Chỉ Vận đang nói thật, nàng là một cô gái như thế, cương trong nhu, khi đã quyết định một chuyện rồi, thì sẽ không thay đổi nó.



"Chỉ Vận, em hài lòng là anh yên tâm rồi" Dương Minh gật đầu nói.



"Nhâm Kiện Nhân bảo là do Từ Khiêm kêu hắn đến gặp anh để thương lượng về chuyện cùng biểu diễn" Dương Minh đột nhiên nói: "Phỏng chừng là hắn ta muốn tìm lại mặt mũi"



"A. vậy anh có từ chối không?" Lâm Chỉ Vận nghĩ Nhâm Kiện Nhân tìm Dương Minh, hẳn là không phải chuyện tốt gì, vừa nghe xong liền biết, quả nhiên là do Từ Khiêm bày ra, có chút oán giận nói: "Từ Khiêm sao lại như thế"



"Hắn ta không theo đuổi được em, bị anh phá quá, cho nên trong lòng căm tức, vừa lúc đúng tên Nhâm Kiện Nhân này muốn đến trả thủ, phỏng chừng là hai tên này phối hợp với nhau, nghĩ ra phương pháp cùng biểu diễn" Dương Minh nói tiếp: "Nhưng mà, vì sao anh phải từ chối? Anh từ chối hắn làm gì? Anh trực tiếp đồng ý rồi"



"Anh đồng ý rồi?" Lâm Chỉ Vận cả kinh: "Anh đồng ý với hắn làm gì?"



"Tại vì anh không có gì để biểu diễn cả, có hắn thêm vào, vừa đúng lúc để hai ta cùng biểu diễn" Dương Minh cười nói: "Em không phải là muốn cùng biểu diễn với anh sao, cơ hội đến rồi đó"



"A? Em cũng cùng biểu diễn sao? Hắn không phải đến tìm anh để đánh nhau à?" Lâm Chỉ Vận kinh ngạc nói.