Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1273 : Bài hát mới

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


"Đánh nhau? Hắn không dám đâu, hắn sợ anh lại cho hắn đo sàn, như vậy thì chỉ khiến cho hắn hoàn toàn mất mặt thôi" Dương Minh bĩu môi nói: "Hắn chỉ muốn tỷ thí một chút, vì thế anh đã cho hắn một phương án"



"Phương án nào? Có quan hệ gì đến em?" Lâm Chỉ Vận tò mò hỏi.



"Cái phương án ấy là, hai chúng ta tìm một người hợp tác, sau đó mỗi người để trên đầu một quá tảo, để cho người hợp tác dùng phi đao ném vào quả tảo, trong cùng một thời gian, xem ai ném trúng trái táo nhiều hơn, thì người đó thắng" Dương Minh nói: "Mà anh đã nghĩ em sẽ là người hợp tác của anh"



"Em để trái táo lên đầu, cho anh ném em?" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong liền hỏi.



"không phải là anh ném em, mà là em ném anh" Dương Minh sửa lại, nhưng mà sau khi nói xong Dương Minh liền cảm thấy cái lời nói này sao mà nó mờ ám quá vậy? Ném qua ném lại cứ như là đang vật lộn trên giường?



Quả nhiên, Lâm Chỉ Vận cũng nghe ra sự mờ ám đó, mặt đỏ ửng lên, nhăn nhó nói ;" Ý của anh là, em mang trái táo à?"



"không phải như vậy, là anh mang, còn em ném anh. à không, em ném phi đao" Dương Minh vội giải thích.



"A?" Lâm Chỉ Vận nghe xong liền mở to hai mắt ra, khó tin nhìn Dương Minh, không thể tin vào lổ tai của mình: "Sao có thể chứ? Em đâu biết ném phi đao đâu? Ném trúng anh thì làm sao bây giờ?"



"Luyện tập một chút là được mà, mỹ nữ ném phi đao, đúng là có thể hấp dẫn người" Dương Minh cười nói: "Hơn nữa, cho dù em ném không trúng trái táo, anh không biết né sao? Chúng ta về nhà luyện tập vài lần, là có thể lên sân khấu rồi, không sao đâu, anh tin tưởng em mà"



Nghe Dương Minh nói vậy, Lâm Chỉ Vận đở khóc dở cười, mình làm gì mà biết ném phi đao chứ, nhưng mà thấy Dương Minh kiên trì như vậy, Lâm Chỉ Vận cũng không nói thêm gì, nàng luôn tin tưởng Dương Minh, vẫn luôn tin tưởng từ trước đến giờ.



Lâm Chỉ Vận biết, Dương Minh nói như vậy, khẳng định là nắm chắc mười phần, cho nên Lâm Chỉ Vận cho dù cảm thấy không bình thường, phải nói là vô cùng kinh hãi, nhưng mà nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Minh.



Từ sự tự lập ban đầu, Lâm Chỉ Vận đã bắt đẩu nảy sinh ý ỷ lại vào Dương Minh, là cái loại ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện. Vì thế Lâm Chỉ Vận nói: "Vậy được rồi, nhưng mà em nghĩ, chúng ta nên đi mua đồ giả về luyện tập đi, bởi vì lúc đầu em không bảo đảm là không ném trúng anh"



"không sao cả, em dùng cái gì cũng được, dùng đồ giả cũng không sao" Dương Minh cười cười gật đầu, hắn biết sự lo lắng trong lòng của Lâm Chỉ Vận, dù sao thì bắt nàng làm như vậy cũng có chút lo lắng.



"Dạ, vậy được rồi" Lâm Chỉ Vận tuy rằng cảm thấy rằng cái màn ném phi đao này rất khó, nhưng nếu Dương Minh đã nói như vậy, thì nàng chỉ cần làm theo thôi, dù sao thì nàng cũng chẳng biết biểu diễn cái gì cả, không bằng nghe theo lời của Dương Minh.



Dương Minh khởi động xe, chạy về hướng tiểu khu Hoa Thương, mà Lâm Chỉ Vận cũng mở radio trên xe, vừa đúng lúc bên trong phát về tin tức mới của Thư Nhã.



"Chị Thư Nhã lại cho ra bài hát mới rồi" Lâm Chỉ Vận đương nhiên cũng biết chuyện của Tô Nhã từ miệng của Trần Mộng Nghiên, cho nên có một người chị là đại minh tinh, nàng cũng rất hưng phấn và hài lòng.



Nhưng mà, sau sự hưng phấn và hài lòng ấy, Lâm Chỉ Vận lại cảm thấy có một chút mất mác, những người bạn gái bên cạnh Dương Minh, ai ai cũng nổi tiếng hoặc giỏi cả, không chỉ là một bình hoa.



Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư giúp cho công ty châu báu hoạt động, hơn nữa còn cùng Vương Mi đầu tư cổ phiếu nữa, cũng kiếm rất nhiều tiền. Còn Chu Giai Giai tuy rằng không có kinh nghiệ thương trường, nhưng mà trong phương diện máy tính lại có ưu thế và thiên phú hơn người, chỉ mới là sinh viên năm nhất mà đã có thể tham gia vào tổ nghiên cứu đề tài của quốc gia! Cái vinh quanh này làm cho Lâm Chỉ Vận âm thầm hâm mộ.




"Cho nên anh nói rồi, không sao cả, Chỉ Vận, em cũng thử đi!" Dương Minh cười nói.



"Được rồi!" Đã có Trần Mộng Nghiên làm mẫu rồi, Lâm Chỉ Vận cũng không còn lo lắng nhiều, cầm lấy chiếc đũa, ném về hướng của Dương Minh, tuy rằng nàng muốn ném về hướng trái táo trên đầu của Dương Minh, nhưng mà nàng không có trải qua huấn luyện, hoàn toàn là dựa vào may mắn mà ném, mắt thấy sẽ trật, nhưng Dương Minh lại nghiêng thân qua bên phải một chút, chiếc đũa liền chạm vào trái táo.



"Lúc này đã tự tin chưa?" Dương Minh nhặt chiếc đũa lên, ngay từ đầu hắn đã có chủ ý này, tuy rằng Lâm Chỉ Vận không biết ném phi đao, nhưng mà không sao cả, chỉ cần dựa vào phản ứng của mình là được! không cần Lâm Chỉ Vận ném trúng trái táo trên đầu của mình, mà mình sẽ dùng trái táo để đón phi đao của Lâm Chỉ Vận là tốt rồi ;" Hay là chúng ta đổi thử qua dao nha?"



"A, bây giờ đổi sao?" Lâm Chỉ Vận tuy rằng cảm thấy động tác của Dương Minh rất thần kì, nhưng mà vẫn còn chút sợ: "Hay là dùng đũa luyện tập một chút đi?"



"Cũng được, vậy dùng đũa luyện tập chút" Dương Minh cũng không nóng lòng, dù sao thì từ giờ đến lễ nghệ thuật vẫn còn vài ngày, đầu tiên dùng chiếc đũa để luyện tập cũng không sao cả.



Chiếc đũa không có lực sát thương, cho nên Lâm Chỉ Vận cũng không sợ sẽ làm Dương Minh bị thương, sau một hồi cũng không còn vẻ khiếp đảm như lúc đầu nữa, ngược lại còn rất có hứng thú. Còn Trần Mộng Nghiên thì ngồi một bên ăn dưa, sau khi ăn xong, cũng tham gia vào cuộc chơi với Lâm Chỉ Vận.



Nhưng mà cho dù là hai người cùng ném, thì Dương Minh vẫn có thể đối phó tốt, không đón hụt một chiếc đũa nào cả, hơn nữa, cho dù Dương Minh lắc lư thế nào thì trái táo trên đầu cũng không rớt.



"không ngờ anh lợi hại như vậy" Trần Mộng Nghiên cảm thán: "Sau này nếu không có cơm ăn, thì có thể biểu diễn tạp kỹ"



"Được đó, sau này hai em phối hợp với anh, mỹ nữ diễn tạp kỹ, khẳng định là rất đắt khách" Dương Minh cười nói.



Ném qua ném lại một hồi làm mất tiêu một chiếc đũa luôn, qua một hồi sau, Trần Mộng Nghiên bắt đầu giở trò chơi xấu, nháy mắt với Lâm Chỉ Vận một cái, sau đó nàng đi qua một bên, Lâm Chỉ Vận bên trái, còn nàng bên phải, ném về hướng của Dương Minh.



"Trần Mộng Nghiên, em cố ý phải không?" Tuy rằng Dương Minh không phiền, nhưng mà lăn qua lăn lại như vậy thì khó tránh khỏi phát hỏa.



"Đâu có đâu, không phải là luyện tập sao? Em chỉ giúp đỡ em Lâm luyện tập thôi mà" Trần Mộng Nghiên làm ra vẻ vô tội nhìn Dương Minh.



"Vậy tại sao em lại đứng ngược hướng mà ném?" Dương Minh tức giận nghiến răng nói, nhưng nhìn thấy cặp mắt to tròn ngập nước của Trần Mộng Nghiên, cũng không thể phát hỏa được.



"Đâu có đâu? Em làm sao mà đoán được suy nghĩ của em Lâm chứ, có thể mà trùng hợp?" Trần Mộng Nghiên chớp chớp mắt, lộ ra vẻ cực kì oan uổn.



"." Dương Minh bị cái hành động của Trần Mộng Nghiên làm cho buồn cười, đành phải nói: "Trùng hợp à, nhưng mà trùng hợp một hai lần còn được, để anh xem một lát còn trùng hợp nữa không?"



"Được thôi" Trần Mộng Nghiên nói xong, lại cầm lấy đũa và bắt đầu ném ngược hướng với Lâm Chỉ Vận.



Kết quả, Dương Minh không nhịn được nữa nhào đến ôm lấy Trần Mộng Nghiên, hun nàng cho hả giận, một hồi sau liền lan đến chổ Lâm Chỉ Vận, và kết quả là ba người nhào lên giường luôn, cũng quên mất chuyện luyện tập ném phi đao.