Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 129 : Tô Nhã!

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Hận cũ!



Dương Minh giống như bị trời đánh vậy, trơ mắt ra nhìn mị lực bảo bối trên màn ảnh!



Khuôn mặt này, Dương Minh thật sự quá quen thuộc, cho đến bây giờ kí ức vẫn như mới ngày hôm qua. Cô gái này rất đẹp, nhưng hai mắt của Dương Minh lại tóe ra tia lửa giận, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh.



Đồng thời, hắn cũng cảm thấy khó hiểu! Vì sao nàng ta lại làm ra chuyện này? So với trí nhớ của mình giống như là hai người khác biệt! Theo trí nhớ của mình, cô gái kia tuyệt đối không phải như vậy, không phải giống như mị lực bảo bối đang tự an ủi trên màn hình.



Dương Minh đoạt lấy con mouse trong tay Trương Tân, mở tư liệu của mị lực bảo bối ra, nhìn thấy ghi trong đó là đã tốt nghiệp" Trung học Hồng Kỳ Tùng Giang" Chính xác, Dương Minh không sai, tuyệt đối là nàng!



Khi Dương Minh nhìn thấy tên của nàng," Giai", càng làm cho hắn xác định suy nghĩ của mình!



Chu Giai Giai! Mày cũng có ngày hôm nay! Dương Minh cảm thấy muốn cười to, đồng thời, trong lòng tự nhiên thấy ưu thương, chợt nhớ đến buổi chiều ngày thu năm ấy, khi mình và Tô Nhã bị gọi vào phòng của Ngô Trì Nhân.



Mà tất cả những việc này, đều do một người gây ra, nữ sinh Chu Giai Giai! Chuyện này, sau đó Dương Minh biết được từ miệng của một người khác.



Chu Giai Giai lúc ấy là lớp phó học tập, nhưng thành tích luôn xếp sau Dương Minh và Tô Nhã. Vì thế trong lòng ghen tị với hắn và Tô Nhã, rồi dần dần ghen ghét qua cả thành tích học tập, khi nàng đứng ở cửa nhìn thấy Dương Minh và Tô Nhã cùng nhau tan học, trong đầu nàng đã nảy sinh ý niệm độc ác!



Đó chính là vu cáo với Ngô Trì Nhân rằng Dương Minh và Tô Nhã yêu sớm! Yêu sớm là một đề tài tương đối mẫn cảm ở cấp trung học, hơn nữa Chu Giai Giai lại là cán bộ lớp, rồi còn thêm mắm thêm muối vào chuyện của hai người kia, Ngô Trì Nhân nghe xong liền tin. Lúc đó nếu giáo viên của Dương Minh là Triệu Oánh hay Lý Huệ Hoa bây giờ thì tốt biết mấy, kết quả sẽ không như vậy. Nhưng Ngô Trì Nhân là một giáo viên không có phẩm đức, bại hoại. Từ cái tên đến cái tính, trong cuộc sống hắn là một kẻ vô sỉ!



Ý niệm đầu tiên trong đầu Ngô Trì Nhân chính là hù dọa cha mẹ hai nhà, để cho bọn họ chủ động tặng lễ vật cho mình, bằng không sẽ báo cáo với trường học. Đương nhiên, nguyện vọng của hắn không thể hoàn tành, cha của Tô Nhã lập tức chuyển trường, còn gia đình công nhân của Dương Minh căn bản là không có tiền để mua lễ vật.



Sau khi Dương Minh chất vấn Chu Giai Giai, vì sao lại tố cáo, Chu Giai Giai vô cùng khinh miệt hừ lạnh nói: "Chỉ là tôi không quen nhìn cậu yêu sớm mà học tốt như vậy!"




"Ờ, tao biết rồi" Trương Tân nói xong đi xuống lầu gọi điện thoại.



Dương Minh nhanh chóng tìm ra chổ lưu lại đoạn clip khi nãy, rồi nén thành file rar quăng lên mail của mình, sau đó xóa cái clip ấy đi.



Thứ đồ vật ấy tạm thời đối với Dương Minh không có tác dụng, nhưng ai biết tương lai thì sẽ ra sao.



Lúc này, Trương Tân ở dưới lầu gọi lên: "Dương Minh, ăn cơm!"



Trương Tân cũng thật là xa xỉ quá đi, có hai người mà gọi đến bốn món ăn, nào là cá kho tiêu, rồi thịt kho đậu hũ, rồi khổ qua xào, rồi canh chua cá lóc. Nhưng mà, ngộ một cái là Trương Tân không ăn cơm, mà lại đi ăn cháo…



Hai người ăn rất ngon, sau khi ăn xong, thu dọn túi nylong rồi hộp cơm gọn gàng.



Cơm nước xong, cả hai nghỉ ngơi một chút, Trương Tân lấy cái máy PSP ra chơi game, được một lúc sau lại quay sang Dương Minh cười khổ: "Mấy cái game này trong nước chưa có bán"



Buổi chiều, tài xế của Trương Giải Phóng đến đón Trương Tân và Dương Minh. Hai đứa thu dọn một chút rồi lên xe đi.



Lúc nhìn thấy Trương Giải Phóng, hình như là vừa mới uống rượu xong, trên mặt còn chút đỏ, đang đứng nói chuyện với một ông khách. Trương Giải Phóng nhìn thấy hai người, gật đầu, rồi bảo vào văn phòng ngồi đợi.



Văn phòng của Trương Giải Phóng bố trí vô cùng đơn giản, cũng không hề xa hoa như tưởng tượng, có lẽ do Trương Giải Phóng không có làm ăn lớn. Nhưng trong mắt Dương Minh, đây cũng đã là một ông chủ lớn rồi.



Nhưng mà, cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào …