Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1298 : Thật sự rất âm hiểm

Ngày đăng: 11:37 19/04/20


Nhâm Kiện Nhân đau đến tê tái, đau đến nổi không chịu nổi nữa, muốn hôn mê ngất đi luôn. Hắn ta ôm lấy một bên má, tức giận trừng mắt nhìn Lý Gia Sinh.



Lý Gia Sinh bị Nhâm Kiện Nhân nhìn, tỏ vẻ vô tội, tao cũng bị thương không nhẹ vậy, mày trừng tao làm gì?



Thấy vẻ vô tội của Lý Gia Sinh, lửa giận trong lòng Nhâm Kiện Nhân bốc lên, phẫn nộ nổi lên từ trong đáy lòng, giơ một ngón tay chỉ về mặt của Lý Gia Sinh, quát: "Sao mày lại ném phi đao như vậy? Mày cố ý hại tao đúng không?"



Lý Gia Sinh cũng đang khó chịu, bị Nhâm Kiện Nhân quát như thế, nhất thời sửng sốt, chờ hắn nghe rõ ý tứ trong lời nói của Nhâm Kiện Nhân, không khỏi nổi giận, trừng mắt nhìn Nhâm Kiện Nhân: "Mày bắt chước theo người ta, cúi người đón phi đao, bây giờ bị thương, mày còn đổ lỗi cho tao?"



"Cái gì mà tao cúi người đón phi đao? Tao bị trợt chân, thân thể nghiêng tới, không ngờ mày lại cố ý dùng phi đao ném tao!" Nhâm Kiện Nhân hung dữ nhìn Lý Gia Sinh.



"Cái gì, mày bị trợt chân? Phi đao của tao đã ném ra ngoài rồi, mày mới cúi người, ở dưới ai cũng thấy rõ cả, con mẹ mày dám ngậm máu phun người à?" Lý Gia Sinh bị chửi như vậy, rất là tức giận, hắn muốn tỏ vẻ oan uổng trước mặt mọi người.



"Vớ vẫn, vậy sao lúc đầu mày ném tốt như vậy, mà tự nhiên tao bị trợt chân, là mày liền ném vào mặt tao?" Nhâm Kiện Nhân vẫn không có ý định buông tha.



"Chân tao bị thương! Ném như không phải mày muốn cho Dương Minh một bài học, tao dùng phi đao ném hắn làm gì?" Đầu óc của Lý Gia Sinh bây giờ đã trở nên điên cuồng rồi, bắt đầu không quan tâm đến xung quanh: "Nếu tao không ném phi đao về hướng hắn, hắn có thể bắn trả phi đao ngược về sao? Tao có thể bị thương sao?"



Ồn ào. người bên dưới nghe Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh nói chuyện xong, lập tức rõ ràng.



"Thì ra Lý Gia Sinh cố ý! Tên này thật là đê tiện!"



"Đúng vậy, Dương Minh đã giúp hắn vô ích rồi, đúng là không thể lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân được!"



"Thì ra là như thế!"



"Con mẹ nó được là đê tiện!"



"Cái hội quán Tae Kwon Do này, tự nhiên lại bị hai tên cầm thú này chiếm giữa, cho dù tao có hứng thú với Tae Kwon Do, cũng không thèm vào chổ của bọn chúng, tao thà rằng đi ra ngoài học!"




"Đúng vậy, đuổi bọn chúng là được, chúng ta cũng không có yêu cầu gì khác, sống chung với một người như vậy, thật sự đúng là dọa người!"



"Đúng vậy, ác như thế, còn ghê tởm hơn lưu manh trong xã hội!"



Dương Minh nói xong, đưa micro lại cho Trữ Thầm, Trữ Thầm hừ một tiếng, quay đầu đi, không thèm tiếp, Dương Minh khó hiểu, mình đã trêu chọc gì cô nàng này? Nàng bị tâm thần sao?



Giao micro cho Lại Minh Húc bên cạnh Trữ Thầm, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận lui xuống dưới, Từ Khiêm biết tình thế đã ổn định, vì thế cùng Dương Minh đi xuống, để sân khấu lại cho hai người dẫn chương trình.



Tiết mục tiếp theo rốt cục đã được tiến hành thuận lợi, tiếp tục kế tiếp là một tiểu phẩm, là một vở hài kịch do chính sinh viên tự viết kịch bản và tự tập, những người này đã ở phía sau cánh gà chuẩn bị cả nửa ngày rồi, thời gian của mỗi tiết mục cũng đã qua rồi, nhưng mà đợi mãi cũng không thấy người nào thông báo đi lên sân khấu cả, bọn họ chờ đợi đến lo lắng luôn, đều có suy nghĩ rằng người trong bên tổ chức có phải là đã quên bọn họ rồi không?



Ngay trong lúc bọn họ định từ bỏ, thì nhân viên công tác rốt cục đã chạy đến thông báo bọn họ lên sân khấu biểu diễn, mấy người này hoang mang bước lên sân khấu.



Nhưng mà, càng khẩn trương thì lên trên sân khấu càng nói sai lời thoại, nhưng mà sai lời thoại thì lại càng buồn cười, làm cho mọi người bên dưới cười vang lên, hiệu quả đạt được còn hơn cả mong muốn nữa, làm cho bầu không khí của cả hội trường trở nên vui vẻ.



"Cái tên Dương Minh kia thật là thối, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Đoạt hết danh tiếng của anh trên sân khấu" Trữ Thầm khó chịu, vừa đi vừa mách với Từ Khiêm.



Cái này đâu có tính là đọat hết danh tiếng" Từ Khiêm không thèm để ý, nhún vai nói: "Chúng ta còn phải cảm ơn hắn, nếu hắn không giải vây cho chúng ta, chúng ta thật đúng là không biết nên làm thế nào luôn đây!"



"Chỉ có anh là rộng lượng thôi, không tính toán giống như hắn!" Trữ Thầm mỉm cười nhìn Từ Khiêm: "Vốn dĩ chuyện này là do hắn gây ra, chúng ta cảm ơn hắn cái gì? Hắn là khổ chủ, đương nhiên phải là hắn nói!"



"Cũng không thể nói như vậy, lực ảnh hưởng của hắn rất mạnh" Từ Khiêm đương nhiên biết tâm của Trữ Thầm hướng về mình rồi, nhưng mà Trữ Thầm càng như vậy, Từ Khiêm càng khó chịu, người hắn thích là Lâm Chỉ Vận, chứ không phải là Trữ Thầm.



"Mạnh cái gì chứ, nhìn bộ dáng của hắn, cũng chỉ là lấy lòng người mà thôi, nếu như hắn không đắc tội Nhâm Kiện Nhân, vậy thì Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh cũng không nhằm vào hắn, em thấy cái này là quả báo mà" Trữ Thầm hừ nói.



Từ Khiêm cười cười, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về quan hệ của Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, Dương Minh này thật sự không có chút gì với Lâm Chỉ Vận chứ? Tuy rằng bạn gái của Dương Minh là Trần Mộng Nghiên, nhưng mà trai chưa vợ gái chưa chồng mà.