Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1359 :

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Ba người ngồi xuống theo đúng thứ tự, sau đó nhìn một cô gái mặc quần áo trắng đang chậm rãi đi tới phòng ăn, đúng là Vương Nhược Thủy. Nhưng mà lúc này nàng đã thay y phục mới, lúc trước nàng thường hay mặc bộ quần áo bó màu đen giống như thích khách, cũng khó trách đệ tử của Vương gia ở bên ngoài lại bị nàng làm cho bát nháo như vậy.



Nhưng mà Vương Nhược Thủy tới cũng không mang theo hành lý, cũng không biết bộ quần áo trắng này lấy từ đâu ra. Đợi khi Vương Nhược Thủy tới gần, Dương Minh rõ ràng phát hiện ra bộ quần áo này dường như đã rất cũ, một vài chỗ còn có nếp gấp rất sâu, có lẽ nhiều năm trước Vương Nhược Thủy rời Vương gia đi đã mang theo, hiện tại nàng lại lấy ra mặc.



Dương Minh không nói gì, nhưng rõ ràng nhận ra tiếng hít thở khẩn trương ở bên cạnh. Dương Minh cũng không cần nghiêng đầu nhìn, hắn dùng dị năng cũng có thể thấy được tình huống bên cạnh.



Người phát ra tiếng hô hấp dồn dập đó chính là Phương Thiên, chỉ thấy lão tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt kích động chăm chú nhìn Vương Nhược Thủy cách đó không xa.



Vương Tung Sơn ngược lại không có biểu hiện gì đặc biệt, chẳng qua, khi thấy Vương Nhược Thủy thay bộ đồ mới, hắn chỉ cảm thấy thoáng kinh ngạc mà thôi, có lẽ giờ phút này hắn cùng Dương Minh đều nghĩ giống như nhau, đều nghĩ mớ quần áo này là do Vương Nhược Thủy trước khi rời nhà đã cầm đi.



Đối với cảm xúc khác thường của Phương Thiên, Vương Tung Sơn cũng thấy kỳ quái. Bây giờ cũng đâu phải là lần đầu tiên thấy Vương Nhược Thủy, lúc trước ba người ở trong thư phòng nói chuyện nửa ngày, cảm xúc của mọi người đã lắng xuống từ lâu. Nếu như nói Phương Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhược Thủy, như vậy vẻ mặt của hắn lúc này còn chấp nhận được.



Thế nhưng lúc trước tại thư phòng, Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy đã nói chuyện qua với nhau, quan hệ của hai người còn không quá mức thân thiết, cho nên cũng không phải lộ ra bộ mặt kích động thế này!



Hoặc nói, giờ phút này Phương Thiên bị Vương Nhược Thủy mê hoặc. Mặc dù khả năng này vẫn có, thế nhưng Vương Tung Sơn cũng không quá tin tưởng. Cho dù lúc này bộ dạng của Vương Nhược Thủy không giống như là người đã hơn bốn mươi tuổi, mà chỉ như một thiếu phụ xinh đẹp chừng ba mươi, nhưng Phương Thiên cũng đã ngoài khoảng bốn mươi rồi, cho dù nhìn thấy mỹ nữ cũng không nên kích động biến thành cái dáng vẻ như thế kia chứ? Huống hồ muốn kích động thì sao không sớm kích động, mà phải đợi đến bây giờ làm gì?



Lúc Dương Minh cùng Vương Tung Sơn còn đang kì quái, Phương Thiên đã từ từ đứng lên rồi đi tới trước mặt Vương Nhược Thủy, trong miệng lẩm bẩm không biết là đang nói cái gì đó nhưng mà nhìn dáng vẻ có thể đoán được tâm tình kích động của hắn vẫn còn chưa giảm xuống.



- Nhược Thủy, hai mươi năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó em mặc chính là bộ váy màu trắng này mà!



Phương Thiên đứng trước mặt Vương Nhược Thủy, chậm rãi nói. Dương Minh cùng Vương Tung Sơn nghe xong lời này đều ngẩn ra, tiếp đó hiểu vì sao Phương Thiên lại kích động như thế! Thì ra lần đầu tiên hai người gặp mặt, Vương Nhược Thủy đã mặc bộ y phục này. Khó trách Phương Thiên lại thất thố như thế.



Dương Minh lại không biết chuyện đó, tự nhiên sẽ không hiểu chuyện này. Mà hai mươi năm về trước Vương Tung Sơn cũng không có để ý, hắn là anh trai của Vương Nhược Thủy, không phải là tình nhân của nàng, cho nên Vương Nhược Thủy mặc gì hắn cũng không thèm để ý, và cũng vì thế mà không thể nhớ rõ được.



- Thật ư? Em cũng chẳng nhớ nữa.



Vương Nhược Thủy trả lời với vẻ lạnh nhạt, làm như sợ Phương Thiên không tin, nàng lại bổ sung một câu:



- Bộ y phục lúc trước hơi bẩn mặc vào rất khó chịu, cho nên em tùy tiện tìm một bộ. Bộ y phục này cũng tả tơi rồi, đang định ném nó đi đây!



Dương Minh cùng Vương Tung Sơn đồng thời không nhịn được cười, lời nói dối vụng về như vậy mà Vương Nhược Thủy cũng có thể nói ra? Tùy tiện tìm một bộ, có thể trùng hợp như vậy sao?



Dương Minh cùng Vương Tung Sơn đều có thể nghe ra lời nói dối này, Phương Thiên tự nhiên cũng không thể không phân biệt được, thế nhưng nét mặt của hắn lại không giống như Dương Minh cùng Vương Tung Sơn. Đầu tiên là cười khổ một tiếng, sau đó nói:



- Thật sao? Anh cũng mặc bộ y phục của năm đó nè.



- Nói bậy, năm đó anh mặc bộ vest màu trắng cơ mà.



Vương Nhược Thủy nhìn bộ quần áo nhung trên người Phương Thiên, nhíu mày, nhưng mà tiếp đó thấy nụ cười cổ quái của Phương Thiên, sắc mặt của Vương Nhược Thủy lại cứng đờ, sau đó trở nên đỏ ửng tới tận mang tai, nàng hừ một tiếng nói:



- Em sao biết là anh mặc gì, mà anh mặc gì đâu có liên quan tới em?



Dương Minh nghe xong Phương Thiên nói, hắn thiếu chút nữa vỗ tay khen hay, không hổ là sư phụ của mình nha, có sư phụ cao minh tất có đồ đệ giỏi, đây không phải là thủ đoạn mình quen dùng sao? Phương Thiên lại có thể dùng tới mức lô hỏa thuần thanh như vậy nên tất nhiên là Vương Nhược Thủy đã bị lừa.
Vương Nhược Thủy nghe xong Dương Minh nói, rất hứng thú nhìn hắn, nói:



- Yêu cầu của cậu quả là rất nhiều a? Nhưng mà cậu cho rằng cậu có thể đánh ngang tay với tôi sao?



- Vương Nhược Thủy đã cảm thấy không có khả năng, như vậy nên đáp ứng vãn bối còn không được sao?



Dương Minh vội vàng nói tiếp:



- Vương Nhược Thủy tiền bối, vãn bối có thể đảm bảo, nếu như kết quả là cháu thua, hoặc là thắng, cháu đều ngoan ngoãn đính hôn với cháu gái của cô, sẽ không có bất cứ dị nghị gì!



- Ha ha, cậu trái lại học cách yêu cầu từ bao giờ vậy?



Vương Nhược Thủy lạnh lùng nhìn Dương Minh, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ yêu cầu của hắn, Vương Nhược Thủy càng nhìn bộ dạng tiểu quỷ Dương Minh này, càng cảm thấy hắn không thể nào thắng mình, đã như vậy, đáp ứng hắn cũng không sao, đỡ cho hắn khẩu phục tâm không phục, chỉ cần mình thắng hắn, hắn cũng sẽ không không lải nhải nữa.



Cho dù tiểu tử này có thiên phú dị bẩm thật, thật sự lợi hại hơn so với mình, như vậy mình yếu hơn, cũng đành thua trận, quyết không có khă năng hòa, nghĩ tới đây Vương Nhược Thủy đã quyết định chủ ý, nói:



- Được rồi, nếu như tôi không đáp ứng cậu, đến lúc đó dùng sức ép buộc cậu đính hôn khẳng định cậu sẽ khẩu phục tâm không phục, đã như vậy, tôi sẽ đáp ứng cậu. Nhưng mà cậu phải nhớ kỹ lời cậu đã hứa, không nên đến lúc thua còn muốn yêu cầu này nọ, như vậy tôi sẽ không đáp ứng đâu.



- Xin Vương Nhược Thủy tiền bối yên tâm, vãn bối chỉ có một yêu cầu này, nếu như thật sự không thể đấu ngang tay, như vậy sẽ tùy Vương Nhược Thủy tiền bối phân phó, vãn bối tự nhiên cam tâm tình nguyện tiếp thu.



Mặc dù lời nói của Dương Minh vô cùng kiên quyết, nhưng trong lòng lại không ngừng bất an.



Nhưng mà đây có lẽ là cố gắng hết mức của hắn rồi, Dương Minh cũng biết hiện tại chính mình đang ở trên địa bàn của người ta, hơn nữa chung quanh đều là người của bọn họ, cho dù Vương Nhược Thủy không đáp ứng yêu cầu của mình, mình cũng không có bất cứ biện pháp nào.



Mà hiện tại tối thiểu còn có một hi vọng, tuy Dương Minh không có gì nắm chắc, thế nhưng chung quy so với tình huống lúc trước còn khả quan hơn một chút. Ài, hiện tại Phương Thiên đã biến thành người của Vương Nhược Thủy rồi, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.



- Được, như vậy sáng mai chúng ta sẽ gặp lại ở luyện võ trường.



Vương Nhược Thủy căn bản không để cho Dương Minh có thời gian thở, trực tiếp định thời gian vào sáng mai, nàng sợ thời gian kéo dài Dương Minh sẽ có biện pháp đối phó. Hiện tại xem ra Phương Thiên đã đứng về phía mình, vụng trộm như thế cũng nói không chính xác, nói không chừng hắn lại lén lút đi chỉ điểm một hai chiêu cho Dương Minh cũng không biết chừng, cho nên Vương Nhược Thủy thừa dịp Phương Thiên chưa có điều tra ra lai lịch của mình, liền định luôn thời gian.



- Tiền bối đã định thời gian rồi, vậy vãn bối tự nhiên tuân mệnh!



Dương Minh do dự một chút, tuy hắn cũng cảm thấy có phần vội vàng, nhưng mà không có biện pháp. Vương Nhược Thủy đã nhượng bộ một bước đáp ứng mình, mà Dương Minh nếu như tiếp tuc nhích chân lên một thước, Vương Nhược Thủy nhất định sẽ bất mãn với mình, lập tức không cần đấu nữa cũng chưa biết chừng.



Nhưng mà vẻ mặt của Phương Thiên cùng Vương Tung Sơn không có bất kỳ điểm khác thường nào, dù sao đây cũng chỉ là một trò đùa mà thôi, cho dù Dương Minh thắng cũng tốt mà thua cũng được, hay là thật sự đánh ngang tay tất cả cũng chẳng sao cả, bởi vì mục đích cuối cùng có thể ghép Vương Tiếu Yên cùng Dương Minh hai người bọn họ ngủ cùng một chỗ, lúc đó há có thể từ hôn?



Dương Minh cũng âm thầm liếc mắt nhìn Phương Thiên, nhưng phát hiện lão gia hỏa này vẫn thản nhiên như không, hắn biết không thể đặt kỳ vọng đặt lên người lão. Chính mình nếu xin hắn thỉnh giáo, không chừng để nịnh nọt Vương Nhược Thủy, hắn còn dẫn mình tới ngõ cụt cũng không biết chừng.



- Vậy ngày mai gặp lại nhé!



Vương Nhược Thủy thấy Dương Minh lại nhẹ nhàng đáp ứng, lá gan lớn như vậy, trái lại khiến nàng rất tán thưởng.