Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1428 :
Ngày đăng: 11:39 19/04/20
"Ai? Người nào?" Kính Mắt kinh hãi nhảy dựng lên, Dương Minh hiện đã rời đi nên trên thuyền chỉ một mình hắn, vậy tiếng nói này là của ai?
"Xem ra mau thật mau quên, còn không nhận ra Lệ mỗ sao?" Người vừa lạnh lùng lên tiếng lên tiếng không ngờ lại là Dương Minh, giờ phút này hắn đang đứng phía sau gã Mắt Kính.
"Lệ. Lệ tiên sinh?" Trong lòng Kính Mắt cả kinh xoay đầu lại, sắc mặt trắng nhợt bất quá lập tức cười bồi: "Lệ tiên sinh, ngài trở lại là còn quên điều gì chưa phân phó sao?"
"Phân phó? Tao dám phân phó mày sao?" Dương Minh thầm thở dài một hơi, thật không ngờ tới gã Kính Mắt này lại là một tên gian tế của Kim Ưng bang mai phục tại bên người Phác Đại Ngưu.
Khi trước ở trên thuyền Dương Minh phát giác một điều bất thường! Kính Mắt khi hỏi nơi lên bờ, Dương Minh chỉ ậm ừ nhưng hắn không ngừng hỏi tiếp. Tuy vậy đây chỉ là trực giác vì nhập cư trái phép đương nhiên càng biết rõ địa điểm lên bờ thì càng tốt!
Mà trừ lần đó ra Kính Mắt cũng không có hành động gì ngoài nhìn đồng hồ. Điều này là cần thiết do cần xem giờ tránh gặp phải đội hải cảnh đi tuần tra.
Bất quá đã có hoài nghi Dương Minh không muốn để xảy ra chuyện vạn nhất! Liên quan đến an nguy của Trần Mộng Nghiên nên hắn đâu dám có chút khinh thường. Một nước cờ không thỏa đáng là thua cả bàn.
Nếu gã Kính Mắt có vấn đề, như vậy dù là cập bến tại ở chỗ nào cũng có thể bị đối phương mai phục, đợi khi Dương Minh lên bờ thì tới bắt ba ba trong rọ.
Tuy rằng Dương Minh tự tin có thể thoát thân nhưng ngày sau hành động sẽ khó khăn hơn rất nhiều, vì vậy hắn chọn đã phương pháp bơi qua.
Lúc trước Dương Minh lặn vào trong nước, bí mật quan sát động tĩnh đối phương. Nếu quả thực có vấn đề, khi hắn chọn phương thức này sẽ kế hoạch của đối phương rối loạn. Như vậy gã Kính Mắt chắc chắn sẽ gọi điện mật báo cho bên kia. Quả nhiên Mắt Kính này lại là người Hắc Ưng bang.
"Lệ tiên sinh. Ngài nói lời này là sao? Tôi không hiểu?" Kính Mắt hy vọng Dương Minh chỉ mới hoài nghi, hoặc đúng là có chuyện bất ngờ cần quay lại: "Nếu người không có phân phó gì thì sao quay lại? Hay là dọc đường tại hạ có chỗ không phải khiến Lệ tiên sinh không hài lòng?"
"Không hài lòng?" Dương Minh cười lạnh một tiếng: "Tao không có gì không hài lòng nhưng bất mãn thì có. Vừa rồi tao nghe mày nói chuyện điện thoại, dám gọi tao là họ Lệ!"
"Điều này…" Kính Mắt cả kinh nhưng cũng chút yên tâm: "Thì ra Lệ tiên sinh tức giận tại hạ vô lễ chuyện này. Vậy tôi xin bồi tội với ngài. Tại hạ vốn thô kệch, vừa rồi cùng Ngưu Ca nói điện thoại nhất thời lỡ miệng. Khi nãy Ngưu Ca cũng đã giáo huấn ta!"
"Mày đang tìm thứ này sao?"
"Đạn sao ở chỗ của mày? Không thể!" Kính Mắt không tin Dương Minh có thể vô thanh vô tức lấy trộm hết đạn. Hắn điên lên đem khóa súng mở ra, rồi thất vọng phát hiện bên trong rỗng tuếch!
Sắc mặt Kính Mắt trở nên co rút giật giật. Cốp một tiếng khẩu súng đã rơi trên boong, trong mắt hiện vẻ ảm đạm: "Mày sớm đã hoài nghi tao?"
Dương Minh khẽ gật đầu, lúc trước vì phòng ngừa vạn nhất hắn đã lẳng lặng lấy toàn bộ đạn ra. Chuyện này với sát thủ như hắn thì không có chút khó khăn.
"Khi mày không ngừng nhìn thời gian, sau đó không ngừng hỏi tao muốn lên bờ bằng kiểu gì tao đã hoài nghi mày." Dương Minh nói: "Bất quá cũng chỉ là hoài nghi thôi, nếu mày không có ý đồ đen tối với tao thì cũng chẳng sao. Hiện tại đã chứng minh mày thật đúng là người Hắc Ưng bang."
"Thì ra là thế. Xem ra tao quá nóng lòng kinh suất." Sắc mặt Kính Mắt tuy trắng bệch, nhưng ánh mắt lóe lên dị quang, có vẻ bình tĩnh nói: "Vậy hiện tại xem mày làm sao mà xử trí tao?"
Trong mắt Dương Minh cũng lóe lên dị quang, cười lạnh bĩu môi: "Tao đã nói qua, mời mày ở chỗ này làm bạn với cá."
"Hảo! Một khi đã như vậy, tao xem mày có bản lĩnh gì?!" Thần sắc Kính Mắt hiện một tia kiên quyết, đứng dậy như muốn lao sang đối thủ. Bất quá trong nháy mắt thân hình hắn đột ngột lao tới mép thuyền, cả người nháy mắt muốn chìm vào trong nước!
Kính Mắt vốn tính toán là trong bóng đêm dày đặc chỉ cần hắn nhảy xuống nước, Dương Minh Dương dù có lấy súng ra cũng đã muộn.
Có điều Dương Minh không ngăn trở, ngược lại lộ ra một tia khinh thường, tay phải lắc nhẹ, một viên đạn bắn thẳng vào đầu Kính Mắt. Nương theo một tiếng kêu đau đớn, thân hình Kính Mắt rơi ùm rơi vào trong nước, chỉ thấy bóng nước cùng máu đỏ nổi lên, nháy mắt không có bóng dáng.
"Mày nhảy xuống thì tao đỡ phải mất một cây phi châm." Dương Minh tùy tiện đem mấy viên đạn ném vào trong nước, sau đó phủi tay.
Mà Kính Mắt đến chết cũng không hiểu, Dương Minh không cần súng mà chỉ dùng một viên đạn đã lấy mạng hắn. Nếu hắn sớm biết rằng Dương Minh là đệ tử của Vua sát thủ nếu đâu đến nỗi chết một cách hồ đồ như vậy!