Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1469 : Không có cảm giác an toàn

Ngày đăng: 11:39 19/04/20


"Hả??" Phạm Kim Triết nghe Dương Minh nói xong liền đần thối ra, hắn vốn nghĩ, chỉ cần hỏi rõ bạn của Dương Minh làm sao mà chết, đến lúc đó mình cẩn thận mà tránh thì có thể ngăn ngừa được chuyện đó. Nhưng nghe lời nói của Dương Minh thì hình như là nguyên nhân nào cũng có, chết vì bị xe đâm, bệnh mà chết, đi bộ không cẩn thận vấp ngã chết, càng dã man hơn nữa là đi xe máy đâm vào lề đường bị ung thư mà chết…(thằng này bốc phét kinh quá)



Đâm vào lề đường mà cũng bị bệnh ung thư? Cái này cũng không đúng với khoa học a? Nhưng nói đi nói lại, cái kiểu âm hồn này vốn cũng không có trong khoa học, từ trước đến nay Phạm Kim Triết cũng không tin, nhưng hôm nay nghe thấy Dương Minh nói rất chính xác ý nghĩ trong đầu của mình ra, Phạm Kim Triết không thể không tin trên thế giới này thật sự có sự tồn tại của quỷ thần.



Vậy theo lời nói của Dương Minh thì mình có làm cái gì cũng vô dụng sao? Chỉ có thẻ ở trong nhà không ra ngoài sao? Không đúng, theo cách nói của Dương Minh thì ở trong nhà cũng có thể bị bệnh mà chết. Vậy không phải là mình chết chắc rồi sao? Nghĩ đến đây, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Phạm Kim Triết rơi xuống, hắn sợ hãi đến toàn thân ướt sũng.



"Oan hồn lại vừa nói với tôi." Dương Minh dí dỏm nhìn Phạm Kim Triết một cái, sau đó rất nghiêm túc nói.



"A? Oan hồn lại nói cái gì vậy?" Phạm Kim Triết vội vàng hỏi, muốn xem xem sự việc có chuyển biến gì không



"Oán linh vừa rồi lại nói, anh đừng nghĩ đến nghĩ đến những việc vô nghĩa nữa, anh có làm cái gì cũng vô dụng, trốn ở trong nhà không ra ngoài cũng không được, anh chết chắc rồi." Dương Minh nói.



"Á…" Phạm Kim Triết thảm thiết kêu lên, hai chân mềm nhũn, quì xuống đất, thân hình cũng không tự làm chử được mà phủ phục xuống đất dập đầu liên tục xuống sàn nhà, trong mồm không ngừng lẩm bẩm: "Oan hồn a, cầu xin ngài, tha cho tôi đi, tôi vẫn chưa muốn chết a.Tôi mạo phạm đến ngài chỉ là vô ý thôi, ngài ngàn vạn lần đừng đến tìm tôi a.Tôi thực là vô tâm mà, ngài đại nhân đại lượng đừng tính toán gì vời tiểu nhân vật như tôi có được không vậy…" Phạm Kim Triết nước mắt nước mũi ròng ròng, cực kì thê thảm.đầu cũng đã bốc khói lên rồi.



Nếu như nói, lúc trước đối với oan hồn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc Dương Minh lần thứ nói chính xác ý nghĩ trong lòng cuả hắn ra, Phạm Kim Triết không còn nghi ngờ gì nữa. Bởi vì trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy? Có thể đoán được lần thứ nhất lại có thể đoán được lần thứ hai nữa chứ? Lại nói mình và Dương Minh không có thù oán gì, nếu nói hai bên có mâu thuẫn thì cũng chỉ là câu nói đùa cửa miệng mà thôi, hắn cũng không tin Dương Minh là người nhỏ nhen diễn ra một vở kịch để hù dọa mình.Vì vậy Phạm Kim Triết đã tin rồi, hắn thật sự tin rằng oan hồn đã chuyển lời cho Dương Minh, trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích nổi, vì vậy oan hồn này cũng có thể là tồn tại vậy.



Phạm Kim Triết cũng không để ý gì đến cái phong độ gì nữa, trước mặt Triệu Oánh mất mặt thì mất mặt đi, không có gì quan trọng bằng tính mạng của mình, không còn mạng thì cho dù có được mỹ nữ cũng chẳng có ích gì.



Phạm Kim Triết lúc này quì cũng được nửa tiếng, đầu dập xuống đất cũng đã rớm máu mới cẩn thận ngẩng đầu lên: "Dương tiên sinh, oan hồn kia bây giờ nói gì? Có nói thấy tôi thật lòng nhận lỗi như vậy mà tha cho tôi không?"



"Oan hồn không nói gì cả." Dương Minh xòe tay vẻ mặt đồng tình và không biết làm sao nói.




"Được rồi, vậy em đưa chị về trước." Dương Minh cũng biết hôm nay không phải là lúc để nói chuyện, có Tôn Khiết ở đây Triệu Oánh không thể mở lòng được.Tuy rằng đã biết quan hệ giữa mình và Tôn Khiết nhưng Triệu Oánh không phải là Tiếu Tình, nàng và Tôn Khiết là bạn tốt, nhưng với quan hệ giữa Tiếu Tình và Tôn Khiết lại là hai tính chất khác nhau.



Trước tiên để Triệu Oánh bình tĩnh lại cũng không phải là chuyện không tốt.Chờ sau khi nàng bình tĩnh lại, mình sẽ tìm nàng nói chuyện để hóa giải nút thắt ở trong lòng nàng.



"Không cần, chị tự về được rồi." Triệu Oánh xua tay nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, ngoai cửa khách sạn có nhiều taxi, các người không phải lo lắng đâu."



Thấy Triệu Oánh kiên quyết như vậy, Dương Minh cũng không có cách nào đành nói: "Vậy em đưa chị xuống dưới, cái này thì được chứ?"



"Ừ…" Lần này Triệu Oánh cũng không có cách nào từ chối chỉ đành gật gật đầu.



"Tiểu Khiết, em ở trong phòng chờ anh, anh tiễn chị Oánh." Dương Minh dứng dậy, khoác áo vào.



"Gọi em là tiểu Khiết, gọi Triệu Oánh là chị Oánh, Dương Minh, cái này hình như có chút không công bằng a?" Tôn Khiết nghe thấy Dương Minh xưng hô lung tung như vậy, nhìn hắn một cái, ám thị: "Em và Triệu Oánh lớn ngang nhau à."



"Ặc…Vậy sau này gọi chị là Tiểu Oánh." Dương Minh nhìn Triệu Oánh 1 cái hỏi.



"Đừng mà, Tiểu Oánh nghe không hay lắm." Triệu Oánh có chút không nhịn được trừng mắt lườm Tôn Khiết một cái ngầm trách nàng lắm mồm. Giữa mình và Dương Minh còn chưa đạt đến quan hệ như vậy, gọi mình là chị Oánh là không sai, mà Tôn Khiết là bạn gái của Dương Minh tuy rằng lớn hơn Dương Minh nhưng Dương Minh gọi là tiểu Khiết thì cũng không có vấn đề gì.Tình nhân với tình nhân thì xưng hô như thế nào cũng không sao mà.



Dương Minh xấu hổ cười, đi với Triệu Oánh ra khỏi phòng.