Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1468 :

Ngày đăng: 11:39 19/04/20


- Ảnh hướng tới tình chị em sao? Tôn Khiết buồn cười chớp mắt đáng yêu nhìn Dương Minh.



- Anh cũng đừng có tự tin thái quá vào năng lực của mình như vậy chứ? Ảnh có thể ảnh hưởng được sao? Triệu Oánh, có gì thì nói đi chứ?



Triệu Oánh bị Tôn Khiết hỏi cho bí đường, lắc nhẹ đầu, thấp giọng. - …Không.



- Ha ha, vậy là tốt rồi.



Dương Minh cũng không để ý nữa, sờ gáy xong nở nụ cười. Trong lòng thầm phục Tôn Khiết quả nhiên không đơn giản, chỉ với một câu nói đã xua tan xấu hổ lẫn tức giận.



Hắn âm thầm liếc mắt về Tôn Khiết động viên, khiến nàng mũi nở to, mặt vênh lên tràn ngập tự hào.



- Dương Minh, vậy thì người bạc tình trong miệng Triệu Oánh chính là anh đó hả?



Tôn Khiết đã chuyển mũi nhọn trở lại Dương Minh.



Dương Minh nghe xong nhíu mày có chút xấu hổ, hắn không rõ nàng hỏi câu này là ủng hộ hay phản đối Triệu Oánh đây chứ? - Kẻ bạc tình, anh không tệ đến vậy chứ?



- Không tệ sao? Triệu Oánh nói anh đối với nàng tuy gần mà xa, mãi cũng không tỏ ý là sao? Tôn Khiết gặng hỏi.



- Tiểu Khiết, không phải do Dương Minh, là do mình sai. Triệu Oánh thấy Tôn Khiết chất vấn hắn thì ngượng ngùng giải thích hộ.



Không biết vì sao Triệu Oánh biết chuyện giữa Tôn Khiết và Dương Minh thì trong lòng chỉ hơi khó chịu rồi lại khôi phục như thường.



So với lúc nhìn thấy Dương Minh và Vương Tiếu Yên ở bên nhau thì nhẹ nhõm hơn nhiều, bực dọc nhẹ như làn khói. Chẳng lẽ vì đã trải nghiệm qua trường hợp Vương Tiếu Yên nên lực miễn dịch tăng lên?



Có thể là vậy. Trong lòng Triệu Oánh lúc này rất loạn nhưng lại không có cái cảm giác mất mát như trước.



- Bạn đó, cứ tính cách này thì làm sao tiến bộ được chứ? Tôn Khiết có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Oánh.



- Có cơ hội như vậy thì cả hai chị em ta cùng xử lý hắn, bạn giải vây cho hắn thì sau này bạn biết tính sao bây giờ? Tôn Khiết ghé sang thì thầm vào tai Triệu Oánh.



- Mình, mình. Triệu Oánh cứng họng ngày trời, sự tình hôm nay hoàn toàn nằm ngoài ý nghĩ của nàng! Lúc này Triệu Oánh cũng có cảm giác mắc tội với Tôn Khiết, chẳng còn tâm tình nói về chuyện tình cảm với Dương Minh nữa.



- Tiểu Khiết, cám ơn bạn nhưng mình đang rất khó nghĩ, cho mình thêm chút thời gian được không?



- Bạn đó! Tôn Khiết tiếc nuối rèn sắt chẳng thành thép, Triệu Oánh khôn thể gây uy hiếp gì cho nàng. Cho dù là Trần Mộng Nghiên luận về cơ mưu cũng không phải đối thủ. Chẳng qua địa vị Mộng Nghiên trong lòng Dương Minh quá cao mà thôi. Thành ra chuyện Triệu Oánh và Dương Minh, Tôn Khiết lại muốn ủng hộ.



Triệu Oánh cúi đầu không dám nhìn Tôn Khiết và Dương Minh. Nhất thời không khí trở nên nặng nề.



Lúc này thì vang lên tiếng gõ cửa.



- Mời vào.



- Dương tiên sinh, có thể mang đồ ăn lên chưa ạ? Một nam bồi bàn lễ phép hỏi.



- Ừ, được rồi. Dương Minh gật đầu.
- Biết đâu anh giỡn tôi? Sao mà tin được chứ?



Phạm Kim Triết tuy hoảng hốt nhưng, là nghiên cứu sinh sắp có bằng thạc sĩ, sao lại có thể tin tưởng chuyện hoang đường như vậy?



Lúc này trong lòng hắn thầm cười, Dương Minh vẽ rắn thêm chân thôi! Có lẽ do đối phương hận gọi hai tiếng Minh tổng trong khi lại đang thất nghiệp nên cố tình trêu ghẹo hắn.



- Tôi lừa anh làm gì chứ? Dương Minh vẫn ra dáng như một một nhà sư thuần khiết, không có vẻ gì là đang vờ vịt cả.



- Vậy anh nói lại xem oán linh nói gì? Phạm Kim Triết hừ lạnh rồi hỏi.



- Oán linh nói với tôi rằng anh vừa rồi nghĩ sao mình lại đen đủi như vậy? Tùy tiện gọi một cái tên thì đã bị nguyền rủa. Dương Minh đáp.



- Sao, không lý nào! Phạm Kim Triết mặt tái lại, mắt mở trừng trừng khủng hoảng.



-Sao lại như vậy? Làm sao anh biết tôi vừa nghĩ gì chứ?



Dương Minh trong lòng thầm cười, có dị năng có thì phải xài chứ. Lúc đó Phạm Kim Triết vô cùng khẩn trương nên Dương Minh mới biết được không sót chữ.



- Tôi nói với anh rồi, là oán linh nói với tôi. Dương Minh nhún vai ra bộ dáng vô can.



Lúc này đố Phạm Kim Triết dám không tin, cảm giác cả người như nhũn ra vội hỏi dồn.



- Oán linh đó nói sao nữa? Nó muốn làm gì tôi?



- Oán linh nói anh đắc tội nó, nó nguyền rủa anh. Dương Minh làm ra bộ dáng thương tiếc đồng cảm. - Thật có lỗi quá, hai ta vừa gặp nhau thì anh đã gặp phiền phức, ngại quá.



- Nguyền rủa sao. Phạm Kim Triết nhớ tới bạn bè của Dương Minh đều chết hết thì mắt trắng ra, suýt nữa đã xỉu luôn tại chỗ, may mà thần kinh khá vững cố gắng gắt hỏi Dương Minh.



- Tại sao vừa nãy anh không nói sớm? Không báo trước một tiếng và cũng không cản tôi? Vì sao anh để tôi gọi anh là Minh tổng? Tôi và anh có cừu oán gì sao? Sao lại hại tôi?



Nói dứt lời thì Phạm Kim Triết liền ra tay, bộ dáng như muốn liều mạng.



- Anh nghĩ lại đi, tôi làm sao biết được anh lại gọi Minh tổng mà cản lại chứ! Dương Minh ra vẻ vô tội nói.



- Điều này.Phạm Kim Triết cứng họng, đầu óc cũng bình tĩnh lại. Chính xác là tự hắn làm ra, còn có thể oán trách ai chứ?



-Chuyện này cũng thật là ngại, tôi cũng không có biện pháp. Dương Minh thở dài.



- Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Phạm Kim Triết lo lắng.



- Tôi không biết. Dương Minh lắc đầu.



- Vậy thì bạn bè anh chết như thế nào?



- Kiểu nào cũng có, bệnh hiểm nghèo, đi đường bị xe tông, say rượu không cẩn thận ngã cầu thang ngã chết, chơi gái nhiễm HIV.Dương Minh giơ ngón tay ra đếm.