Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 151 : Huyễn phú nữ

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Lại nói, Lam Lăng có đẹp không? Trần Mộng Nghiên có đẹp không.



Chẳng qua những lời này không thể nói ra miệng. Bỏ đi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, coi như không nghe thấy.



"Anh, chị từ nhỏ đã như vậy. Anh không nên giận" Dương Tiểu Ba thấy Dương Minh hơi trầm ngâm liền nói.



"Không có gì. Đúng, thành tích của em có thể vào trường trung học tốt hơn, sao lại đăng ký vào Tứ Trung?" Dương Minh cười, thản nhiên nói.



"Anh, không phải anh cũng có thể đỗ trường đại học tốt hơn sao. Tại sao lại đăng ký vào đại học Tùng Giang?" Dương Tiểu Ba hỏi ngược lại.



"Anh thích" Dương Minh đáp.



"Em cũng thích" Dương Tiểu Ba đáp.



Hai anh em nhìn nhau cười



.



Vài ngày sau, Dương Phụ muốn Dương Minh đi hỏi Dương Lệ về mấy vấn đề cần chú ý của tân sinh viên. Dương Minh rất không muốn, nhưng không chịu nổi bố nói suốt ngày, đành phải ngồi xe đến nhà bác cả.



Cũng không phải chuyện gì cấp bách, Dương Minh cũng không đi thẳng đến, mà chậm như rùa vừa đi vừa đọc tờ báo mới mua. Nhà bác ở rất gần nhà lão già Phương Thiên.



Không thể không nói trên đời này có rất nhiều chuyện buồn cười. Ở không xa khu lao động là khu đô thị mới, cũng chính là nơi dành cho nhà giàu. Nơi này rất gần bờ biển, phong cảnh rất đẹp.



Ông bác Dương Đại Sơn mua phòng ở đây, lúc ấy tốn chín mươi lăm vạn, bây giờ mà bán đi ít nhất cũng được hơn ba trăm vạn.




"Sao, còn không cho người nhìn sao? Cô cho rằng khép chân lại là có thể giả vờ còn trinh sao?" Nếu như đổi lại là người khác, Dương Minh có thể sẽ không nói thẳng ra như vậy. Nhưng Tôn Khiết lại là bạn của Dương Lệ nên Dương Minh tự nhiên không có cảm tình gì với cô ta.



"Khép chân lại?" Tôn Khiết kinh ngạc, sau đó nhìn Dương Minh đầy quyến rũ, nói: "Tôi không mặc quần lót, cậu muốn nhìn không?"



Dương Minh hiển nhiên không tin lời Tôn Khiết nói, bĩu môi không nói gì với cô ta nữa. Nếu như là lúc khác, Dương Minh có lẽ còn đùa Tôn Khiết mấy câu. Dù sao vú MM quá hấp dẫn. Nhưng hôm nay có Dương Lệ ở đây, Dương Minh không có tâm trạng đó.



"Dương Minh, sao em lại có thể nói với bạn chị như vậy" Dương Lệ rất mất hứng, chỉ vào Dương Minh nói: "Em lưu manh như vậy từ bao giờ. Cẩn thận chị nói cho chú hai"



Tôi lưu manh? Bên cạnh cô chính là một đứa con gái lưu manh. Không biết chừng cô cũng vậy, còn dám nói tôi. Dương Minh thản nhiên nói: "Tùy"



"Cậu." Dương Lệ tức giận đến trợn trừng mắt: "Cậu còn muốn tôi nói cho biết mấy vấn đề mà tân sinh viên cần chú ý không?"



"Chị nói đi" Dương Minh lười biếng nói. Nếu không phải Dương Phụ bắt hắn đi, Dương Minh cũng không muốn nghe cái này làm gì.



Dương Lệ vốn muốn nhân cơ hội làm cho hắn khổ sở một chút. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là để cho Dương Minh thấy được cuộc sống thượng lưu của mình. Cũng để cho thằng em họ nhà quê dao động một chút.



Dương Lệ chính là một người rất thích thấy khoe khoang, thích nhìn thấy bộ mặt hâm mộ của người khác đối với mình. Nhưng Dương Minh hết lần này đến lần khác đều có vẻ mặt không quan tâm. Dương Lệ càng nghĩ càng giận, nên muốn tìm cơ hội giáo huấn Dương Minh.



Không biết bắt đầu từ lúc nào, khoe khoang đã trở thành một không khí của xã hội. Có rất nhiều người kheo mình trên mạng.



Đương nhiên, trên mạng như vậy, ngoài đời thường cũng là như vậy. Một số người dựa vào nhà có tiền nên bắt đầu thích huyễn hoặc bản thân với bạn bè.



Dương Lệ hiển nhiên cũng là một người như vậy. Dương Minh mặc dù không hiểu loại hành vi này. Nhưng không có nghĩa hành vi đó không tồn tại. Giả làm heo ăn thịt hổ có lẽ rất thích. Nhưng suốt ngày huyễn hoặc, ra vẻ ta đây, không biết phiền sao?