Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1514 : Trương Khai Viễn không thể nhịn được nữa
Ngày đăng: 11:39 19/04/20
Câu nói này, mọi người đều muốn nói, nhưng ngại không muốn nói ra. Lúc nãy vì để nhanh chóng ăn cơm, mà mọi người đề cử Trương Khai Viễn lên nói vài câu, nhưng không ngờ tên này lại nói dai như vậy, làm cho mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
Nhưng Trương Khai Viễn là người mà mọi người đồng ý cho hắn lên phát biểu, vì vậy cũng không tiện nói những câu gì khó nghe. Nhưng cũng không đại biểu là mọi người không có cách nghĩ gì khác.
Mọi người không dám nói, nhưng Tiểu Vương thì lại dám, Tiểu Vương căn bản không cần phải nể mặt Trương Khai Viễn, Tiểu Vương thấy Dương Minh đối với bài diễn thuyết dài dòng mãi không hết của Trương Khai Viễn có chút bực mình nhíu nhíu mày, nên liền đứng lên nói một câu.
Trương Khai Viễn vốn đang diễn thuyết rất hùng hồn bài diễn văn mà mình đã chuẩn bị từ trước, đang nói đến đoạn cao hứng, vui sướng không thể tả được, đột nhiên nghe thấy câu nói này liền lập tức kéo hắn từ trong mộng trở về hiện tại.
Ai mà lại bất lịch sự thế nhỉ, lúc mình đang nói thì lại nhảy vào mồm mình mà ngồi thế! Trương Khai Viễn rất căm hận, tuy mồm vẫn nói không ngừng, nhưng bị cắt ngang như vậy, những lời nói vốn đã được chuẩn bị rất tốt từ trước liền quên sạch.
Ánh mắt căm hận của Trương Khai Viễn nhìn xuống phía dưới tìm xem ai là người phát ra câu nói trên, ngay lập tức liền nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Tiểu Vương.Dí con mẹ nó chứ, lại là hắn! Trương Khai Viễn cảm thấy con mẹ nó mình hôm nay đúng là dẫm phải cứt, trong một ngày bị một thằng lúc trước chỉ là thằng bảo an nho nhỏ chơi đến mấy lần.
Nhưng Trương Khai Viễn cũng không dám có chút biểu hiện không vui nào, bởi vì Tiểu Vương bây giờ đã không phải là một bảo an như trước nữa rồi, mà bây giờ là Bộ trưởng bộ bào an kiêm phó giám đốc hậu cần của Giải trí Danh Dương, cái thân phận này so với một tổng giám đốc công ty mậu dịch bé nhỏ của mình thì mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, hắn còn sợ Tiểu Vương xuất thân là bảo an, tục ngữ có câu," tú tài ngộ đáo binh, hữu lý thuyết bất tinh" (ý nói người yếu gặp kẻ mạnh, có nói lý cũng không nói được. DG) đối với loại người như thế này, Trương Khai Viễn chỉ có thể cố gắng không phải đắc tội với người ta thôi.
Nhưng, Trương Khai Viễn lại đem món nợ này mà tính lên đầu Dương Minh, theo hắn thấy Dương Minh chỉ là thằng công tử con nhà giàu chẳng có bản lĩnh gì, đến lúc đó mình chỉ cần dùng ít thủ đoạn là có thể làm cho hắn đái ra quần thôi.
Nghĩ đến đây trong lòng Trương Khai Viễn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nếu không hắn sẽ bực mình chết mất, bây giờ chỉ có thể đem Dương Minh ra mà trút giận thôi.
Bữa cơm bắt đầu trong không khí rất là nặng nề, rất nhiều tiết mục giúp vui theo tính toán từ trước của Trương Khai Viễn không thể không hủy bỏ đi, nhưng cũng không sao, tóm lại là người dẫn chương trình MC Tiểu Ngư cũng đã đi rồi, Trương Khai Viễn cũng không thể ngay lúc này mà tìm được người khác đển thay thế được. Nhưng còn tiết mục đi mời rượu từng bàn cũng bị hủy luôn, vào lúc này Trương Khai Viễn làm gì còn mặt mũi nào mà đi đến từng bàn mời rượu nữa chứ?
Tuy những người cùng bàn không ngừng an ủi mình, đừng so đo với người thô lỗ như Tiểu Vương, đừng để ý đến hắn, nhưng Trương Khai Viễn vẫn là thở hắt ra thôi.
Mà những bàn phía sau không có quan hệ lợi ích gì với Trương Khai Viễn thì lại rất là náo nhiệt, rất nhiều người có hội của mình ăn uống rất là vui vẻ, nhưng mà những người ở trên có quan hệ tốt với Trương Khai Viễn thì lại ăn uống trong tâm trạng buồn bực và nặng nề. Ngược lại là phía sau lại rất là náo nhiệt hoàn toàn tương phản so với mọi năm trước.
Mọi năm đều là mấy bàn xung quanh Trương Khai Viễn hò hét vang trời, những người ở bàn khác thì vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, cũng tự biết thân phận của mình mà không dám đi tới mà giọng khách át giọng chủ, nhưng năm nay lại có sự tương phản rất lớn.
Càng là ở phía sau thì càng là những người làm ăn không được tốt mới cảm thấy được hả giận! Năm trước bàn của mình là khu vực khôngai thèm để ý đến, mắc kệ họ tự ăn tự uống, nhưng năm nay có câu nói của Tiểu Vương khiến cho mọi người vui vẻ vô cùng, cũng trở thành mấy bàn náo nhiệt nhất.
Mà Trương Khai Viễn thì càng không thấy có tư vị gì, cuối cùng không nhịn được nữa, lấy cớ đi nhà vệ sinh, ra ngoài cửa khu nghỉ dưỡng.
Trương Khai Viễn do dự một lúc, cuối cùng cũng móc điện thoại trong túi ra bấm một dãy số: "Là Đức ca ạ? Em là Trương Khai Viễn." Trương Khai Viễn có chút khẩn trương nói.
"Trương Khai Viễn? Là ai nhỉ? Tôi không biết cậu." Người bên kia nghe xong tên của Trương Khai Viễn có chút khó chịu muốn dập máy.
"Đợi chút.Đức ca, là em đây, em là con của Trương Lão Phú." Trương Khai Viễn vội