Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1669 : Vỡ mộng

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Dương Minh cảm thấy có chút tức cười, đứng nhìn Vương giáo sư đang đứng trước mặt này.



Kỳ thật, cũng không phải toàn bộ các giáo sư đều có được cái tố chất thanh cao không màng danh lợi, chắc hẳn sẽ phải có những con sâu làm rầu nồi canh, ví dụ như Vương giáo sư đây.



- Tôi có nghỉ học hay không thì liên quan quái gì ông?



Dương Minh cười như không cười nói:



- Huống hồ, người xông vào phòng mà la hét chính là ông, tôi còn chưa biết ông là ai, ông đã mắng tôi như tát nước a? Không những mắng tôi mà còn mắng cả trưởng bối tôi nữa. Xong rồi, chính xác là cha nuôi tôi đang ngồi đây!



- Cha nuôi ngươi? Hừ, ta đứng đây lâu như vậy rồi mà hắn còn không tiến tới bắt tay chào hỏi, đây là kiểu thái độ gì? Cha nuôi chó má chứ cha nuôi!



Trong lòng Vương giáo sư vốn đang nén lửa giận, tâm tình vô cùng không tốt, vì thế vừa mới nói mấy câu liền mắng ngay.



Sau khi Vương giáo sư xông vào, Lưu Duy Sơn chợt nghe thanh âm của hắn thì thấy có chút quen thuộc, sau hắn lại tự xưng là Vương chủ nhiệm hệ kinh tế, thì ông đã nghĩ ra người đến là ai.



Mấy ngày nay, vì chuyện có thể lên làm chủ nhiệm hay không mà Vương giáo sư không ít lần chạy tới chạy lui, hướng phòng làm việc của mình lượn lờ để nộp báo cáo công tác, kỳ thực, cũng chỉ muốn lo lót cho tốt. Điểm này trong lòng Lưu Duy Sơn biết rõ.



Bất quá Lưu Duy Sơn vốn là người không bao giờ đặt tiền lên cao quá đầu, hơn nữa thái độ làm người lại rất quy củ, nên đối với cử chỉ tặng quá của Vương giáo sư cứ coi như không hay.



Vốn, Lưu Duy Sơn thấy hắn cũng tội nên ông cũng kệ, muốn chừa chút tình cảm cho hắn, nên lâu lâu cũng châm chước một ít, ai ngờ hắn càng ngày càng lấn tới, càng không thể tưởng tượng được. Thậm chí còn đem mình ra mà chửi, điều này khiến Lưu Duy Sơn dở khóc dở cười, đồng thời thật sự có chút tức giận!



- Vương giáo sư, ngươi hồ nháo nãy giờ đủ chưa?



Lưu Duy Sơn đứng thẳng người lên, xoay mặt sang hướng nói với hắn:



- Đây là nơi công cộng, ngươi cãi nhau ở đây còn ra thể thống gì nữa?




- Cái này.



Vương giáo sư nhất thời đỏ mặt, Dương Minh nói lời này, mặc dù là giải thích, nhưng rõ ràng đang châm chọc hắn, khiến cho Vương giáo sư rất xấu hổ, chỉ biêt cúi đầu, không biêt nên nói cái gì.



- Lão Vương a, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi hôm nay làm ra chuyện này thật có chút không phải!



Lưu Duy Sơn lắc lắc đầu, có chút thất vọng:



- Đúng rồi, ngươi tới nơi này, rốt cuộc có sự tình gì? Làm sao ngươi đi cùng Trần Mộng Nghiên?



Vương giáo sư giờ phút này làm sao còn dám nói ra mục đích thực sự của mình? Trần Mộng Nghiên lại là con dâu Lưu Duy Sơn, cho mình mười lá gan cũng không dám ép buộc nàng với thằng cháu mình a!



Cái này không phải tự tìm chết sao? Tuy rằng rất thương cháu trai, nhưng Vương giáo sư còn chưa ngốc đến mức đó! Hơn nữa, từ chiếc xe thể thao Trần Mộng Nghiên lái cũng có thể thấy rõ nhà nàng căn bản không thiếu tiền, người ta cũng sẽ không nhìn trúng chút gia sản nhà mình.



Haizz, thật sự là lấy đá đập chân mình a! Vương giáo sư có cảm giác nếu biết vậy thì chả làm, sao lại không chịu nghe lời Trần Mộng Nghiên nói, tin tưởng nàng, bỏ đi là được rồi!



- Không. không có việc gì. Ta đây chỉ là tùy ý đi dạo.



Vương giáo sư xấu hổ nói.



- Thật không? Tùy tiện đi dạo một chút?



Lưu Duy Sơn lắc lắc đầu:



- Chắc ngươi cũng không nói thật a, thôi bỏ đi, ngươi tới làm gì ta cũng không cần biết, người trở về hảo hảo suy ngẫm lại một chút.