Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1668 : Mắng cùng một lúc
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
P/s: Hai nguồn dịch, chắc có sự nhầm lẫn về số chương có gì mình sửa sau:
Không chỉ như thế, Quách Kiến Siêu còn tranh thủ gọi quản lý đại sảnh lại mà căn dặn, bảo hắn chú ý một chú,t nếu lần sau Dương Minh có tới, nhất định phải gọi điện thoại báo ngay cho hắn.
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, dùng đầu ngón chân cũng biết thân phận Dương Minh lớn tới mức nào. ngay cả Quách Kiến Siêu cũng phải một mực cung cung kính kính như vậy nhất định là không đơn giản rồi. Nghĩ đến bối cảnh của Dương Minh, phục vụ sinh bèn âm thầm nhớ kỹ cái tên này, để khi Dương Minh tới đây còn có cái mà báo cáo kiếm điểm.
Mà cô bé này đến đây tìm Dương Minh, khẳng định hai người có quan hệ không đơn giản, thái độ phục vụ sinh lập tức càng thêm ưa nhìn. Vốn thái độ phục vụ vừa rồi của các nàng không có gì bất ổn, song bây giờ thì càng thêm cung kính mà thôi.
- Tiểu thư, Dương Minh tiên sinh đã đến, do Quách tổng tự mình tiếp đãi, xin hỏi tiểu thư là.???
Phục vụ sinh cẩn thận hỏi.
- Tôi là. là bạn gái hắn.
Mặc dù Trần Mộng Nghiên cùng Dương Minh đã có quan hệ tương tự như phu thê, nhưng trước mặt người ngoài nàng vẫn còn xấu hổ đôi chút.
- A.
Phục vụ sinh cả kinh, vội vàng nói:
- Tiểu thư, xin cô chờ một lát, tôi lập tức gọi điện thoại ngay.
- Hảo!
Trần Mộng Nghiên gật đầu, song trong lòng lại có chút nghi hoặc, phục vụ sinh này sao có vẻ kỳ kỳ vậy nhỉ?
o0o
Phục vụ sinh trực tiếp bấm số quản lý, nhanh chóng đem chuyện ở đại sảnh báo cáo lên. Mà quản lý vừa nghe xong cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng hồi báo Quách Kiến Siêu.
Nguyên bản chỉ là chuyện bé lại xé ra to. Quách Kiến Siêu nghe quản lý đại sảnh trịnh trọng hồi báo, có chút dở khóc dở cười:
- Trần tiểu thư là bạn gái Dương tiên sinh, lần sau nàng có tới thì cứ trực tiếp dẫn nàng lên là được, không cần hồi báo.
Quản lý đại sảnh cũng hiểu chuyện, liền gọi xuống lầu bảo người dẫn Trần Mộng Nghiên lên. Phục vụ sinh vội vàng báo cho Trần Mộng Nghiên số phòng Dương Minh đang ngồi, cũng ngỏ ý muốn dẫn nàng lên nhưng bị nàng cự tuyệt.
Vương giáo sư lập tức chạy tới cửa phòng 1601, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, hét lớn:
- Không biết tên nào ở trong phòng này, chẳng nhẽ không được nuôi dạy tử tế hay sao?
Vương giáo sư chắc chắn Trần Mộng Nghiên lừa gạt hắn, trong phòng chắc chắn không có người, cho nên mới diễn trò như vậy, mà có người thì đã sao? Nếu hắn đúng là sinh viên ĐH Tùng Giang, bị mình quở trách thử hỏi có dám nói nửa câu không? Chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Mà mình cũng sắp lên chủ nhiệm hệ rồi, ở trong trường dù sao cũng là nắm đại quyền, cho dù không phải học sinh hệ kinh tế cũng chẳng sao, mình chỉ cần chào hỏi một chút với chủ nhiệm hệ bên đó thì hắn còn làm gì được mình?
Cũng vì nghĩ như vậy Vương giáo sư không chút cố kỵ, không coi ai ra gì, cứ thế mà hùng hùng hổ hổ xông vào la hét.
Song Vương giáo sư cũng không nghĩ tới, trên bàn còn có hai cô bé, một tên nam sinh, và một người đàn ông, nhìn không rõ mặt mũi lắm.
Trần Mộng Nghiên không có lừa mình? Điều này làm cho Vương giáo sư lại càng tức giận, so với việc để Trần Mông Nghiên lừa thì có chút dễ chịu hơn. Cũng bởi vì đã chuẩn bị sẵn phương thức để doạ Trần Mộng Nghiên một trận nên thế, ai ngờ kết quả trong phòng thực sự có người. Hắn cũng tính giải thích một chút, nhưng như vậy lại càng không ổn, nhất thời nổi trận lôi đình:
- Mấy người các ngươi là sinh viên ĐH Tùng Giang sao?
- Ông là ai?
Dương Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt trở lên âm trầm nhìn chằm chằm Vương giáo sư.
- Ta là ai? Ta là Vương chủ nhiệm, hệ kinh tế, tại sao thấy ta tới mà còn không đứng lên chào hả?
Vương giáo thấy thái độ Dương Minh có vẻ khinh thường mình lại càng khó chịu, sao mà không tức giận cho được?
- Ông nói ông là chủ nhiệm khoa? Ông không lên tiếng mà cứ đùng đùng xông vào, ai biết ông muốn làm gì?
Dương Minh bĩu môi nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có được nuôi dạy tử tế không? Bố mẹ ngươi đâu? Sao lại dạy ra cái thứ không có lễ nghĩa này? Nhà ngươi ở trường cũng giữ cái thái độ này sao? Ngươi không có một chút phép tắc, nhà trường cũng không cần loại học sinh như ngươi. Ta xem ngươi nên nghỉ học thì hơn.
Vương giáo sư nổi giận, hắn nín quá lâu nên bây giờ không chịu nổi nữa, tay chỉ thẳng vào mặt Dương Minh, cứ thế mà mắng.
- Ông vốn là chủ nhiệm khoa của trường, một người đức cao vọng trọng mà không biết giữ mồm sao?