Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1667 : Tới Thăm Vũ Tích
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Dịch + Biên: Kim Thần
Sorry! Bản của Thiên Không tiếp sau đây mới đúng thứ tự chương!
Vương giáo sư đang rất buồn bực, hắn bị Lưu Duy Sơn hiểu lầm là nói dối không thành thực, hắn liền nhìn thấy được, vị chí chủ nhiệm đã tuột khỏi tay hắn và cách hắn càng ngày càng xa.
Nhưng hắn lại không thể không nói dối, nếu hắn nói lời thật lòng thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Chính hắn cũng không thể nói rằng, hắn muốn Trần Mộng nghiên làm cháu dâu. Như vậy chẳng phải là càng thêm đắc tội Lưu Duy Sơn?
Cho nên, Vương giáo sư rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói rằng mình không có việc gì cả, chỉ là tùy tiện đi một chút!
" Lưu hiệu trưởng, tôi… Tôi thực không phải cố ý, Ông xem xem…" Vương giáo sư cẩn thận nói.
" Tôi sẽ không đem tình cảm cá nhân để làm việc công đâu!" Lưu Duy Sơn nói, những lời này, nhất thời làm cho Vương giáo sư trên mặt có một ít vui mừng, nhưng câu nói kế tiếp của Lưu Duy Sơn lại làm cho hắn như rơi xuống hầm băng.
" Bất quá, ngươi không có tố chất, thật sự là không thích hợp làm chủ nhiệm hệ, ngươi mới vào đã không gương mẫu, chỉ sợ để ngươi lên là phản tác dụng." Lưu Duy Sơn nói:
" Đây là ta tận mắt nhìn thấy, cái ta không biết còn có bao nhiêu nữa?"
Vương giáo sư lúc này chỉ biết cười khổ, hắn còn biết giải thích như thế nào? Hiện tại vô luận giải thích cái gì, đều bị quy kết là che dấu, cho nên hắn cũng chỉ có thể ngậm miệng, mặt tỏ vẻ xấu hổ nhìn Lưu Duy Sơn: "Lưu hiệu trưởng, ta biết ta sai rồi…"
Không khí bữa cơm cũng không tệ lắm, Lưu Duy Sơn đại khái cũng biết Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai có quan hệ, bất quá ông cũng không nói gì thêm. Loại chuyện xấu hổ như vậy Ông là trưởng bối cũng không giám nói nhiều, Dương Minh tự mình giải quyết là được.
Buổi chiều, Dương Minh đưa Lưu Duy Sơn, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận trở về trường học. Sau đó hắn lái xe tới chỗ Trầm Vũ Tích, hắn muốn đưa cho nàng một số kế hoạch kinh tế mũi nhọn, đa số là của Điền Đông Hoa để lại, một số ít là của Trương Tân, loại này đều được chuyển lên lầu.
Trầm Vũ Tích thấy Dương Minh còn nhớ đến chuyện của nàng, đến thăm nàng còn mang rất nhiều kế hoạch khiến nàng cảm thấy rất cao hứng. Trước nàng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng vào Dương Minh, kỳ thật cũng không trông cậy Dương Minh có thể nhớ đến mình, mà mang kế hoạch tới. Dương Minh mỗi ngày phải giải quyết biết bao nhiêu việc, thời gian đâu mà nhớ tới chuyện của nàng?
Lần trước lúc Dương Minh đi, Trầm Vũ Tích tuy rằng có chút chờ mong Dương Minh sẽ tới. Thế nhưng là nàng cũng biết, kỳ vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn, Trầm Vũ Tích cũng tự nhủ chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, Dương Minh không có khả năng cùng mình nảy sinh cái gì, chính mình ôm hy vọng thì cũng không tốt lắm…
Quả nhiên rất lâu rồi không thấy Dương Minh tới, Trầm Vũ Tích tuy thất vọng nhưng vẫn an ủi chính mình, như vậy mới là chuyện bình thường! Dương Minh nếu thực sự tích cực chuyện đó mới có vấn đề…
Nhưng thật sự Trầm Vũ tích không ngờ lâu như vậy, Dương Minh lại một lần nữa tới đây, hơn nữa lại làm đúng như hứa hẹn, mang kế hoạch đến đây.
Điều này làm cho Trầm Vũ Tích vừa mừng vừa sợ.
Nhìn thấy Dương Minh đến, Trầm mẫu vừa cao hứng lại vừa mâu thuẫn. Bà sao không biết nữ nhi, suốt ngày tơ tưởng cái gì? Tuy rằng con gái không thừa nhận nhưng bà sao lại không hiểu ra.
Bất quá Trầm mẫu cũng biết, nữ nhi đây là si tâm vọng tưởng. Chuyện này căn bản không thể xảy ra, không cần nói hiện tại hai chân tàn tật, đứng lên không nổi, cho dù là không có vấn đề, Dương Minh cũng chưa chắc để ý tới nữ nhi nhà mình.
Nhưng hy vọng vẫn là hy vọng, bà vẫn mong Dương Minh có thể thường xuyên tới thăm con gái, khai thông tâm tình nàng. Thật sự lúc này Trầm mẫu rất sợ con gái làm chuyện ngu ngốc, bà mỗi ngày đều không giám đi ra quán, tất cả đành phải nhờ vào Trầm phụ vậy, bà chỉ có thể ở nhà trông con gái thôi.