Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1707 : Đoán Thêm Một Lần Nữa

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


- A?



Tôn Khiết thật sự không biết nói gì rồi, như vậy cũng có thể đoán trúng sao? Dương Minh đoán không sai, địa qua cầu này quả nhiên là kiệt tác của nàng. Nhưng mà Dương Minh làm thế nào mà biết được chứ?



- Ngươi làm sao mà biết được vậy?



Tôn Khiết mở to hai mắt, không tưởng tượng nổi mà nhìn Dương Minh.



- Ha hả, đương nhiên là đoán được.



Dương Minh nhún vai:



- Trực giác chăng?



Tôn Khiết nhíu nhíu mày, tựa hồ không mấy tin tưởng lời Dương Minh. Thế nhưng cũng khó trách, nếu nói Dương Minh đoán trúng một hai món ăn thì còn có khả năng. Mèo mù còn có lúc đụng được chuột chết mà. Thế nhưng hắn đã liên tục đoán trúng bốn món ăn rồi, thật sự khiến Tôn Khiết nổi lên lòng nghi ngờ.



Cho dù Dương Minh đoán đúng một lần, đoán đúng hai lần, cũng không có lý do gì đoán đúng lần ba lần bốn chứ?



- Không tin.



Tôn Khiết lắc đầu nguây nguẩy mà khẳng định:



- Ngươi chờ chút, tránh đi một lát, ta có chuyện muốn nói cùng các chị em.



- Thật là, ăn một bữa cơm mà có nhiều thứ để nói thế.



Dương Minh nhún vai.



- Để ngươi đoán, là vì chúng ta thích ngươi. Đổi lại là nam nhân khác, ai thèm cùng hắn chơi trò này.



Tôn Khiết hừ một tiếng.



- Được rồi được rồi, vậy nàng nói đi.



Dương Minh bất đắc dĩ nói:



- Nhưng cũng phải nói trước, chỉ đoán thêm một món cuối nữa thôi nhá. Nếu không cứ như vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ta còn không bằng trở về đi ngủ cho rồi.



- Được, món cuối thì món cuối, chúng ta chấp nhận là được chứ gì?



Tôn Khiết gật đầu.
Tôn Khiết đem bộ ngực cao vút dán vào trên người Dương Minh:



- Người tốt. Ngươi cứ đoán thêm một lần đi. Cùng lắm thì. cùng lắm thì người ta cái gì cũng nghe theo ngươi, ngươi muốn như thế nào thì chúng ta sẽ theo như thế.



Dương Minh vốn biết thủ đoạn hấp dẫn người khác của Tôn Khiết là hạng nhất. Thế nhưng vẫn có chút không qua được sự dụ hoặc ấy:



- Đấy là nàng nói nha, ta nói thế nào thì theo thế đó nha?



- Dĩ nhiên, không tin ngươi hỏi Tình Tình đi.



Tôn Khiết nháy mắt với Tiếu Tình.



Tiếu Tình mặc dù không muốn làm liều theo Tôn Khiết, nhưng nàng cũng không mấy tin Dương Minh có thể ở trong tình huống không có dấu hiệu nào mà đoán ra món ăn kia là ai làm. Cho nên cũng chỉ có thể cười gật đầu đồng ý:



- Ý của Tiểu Khiết cũng chính là ý của ta.



- Thôi được rồi.



Dương Minh gật đầu:



- Ta đoán thêm một lần vậy.



Vừa nói, Dương Minh cầm đũa lên, đặt ở trên món đậu hủ chiên hấp dẫn. Đây là một món ăn rất bình thường trong bữa cơm hằng ngày, nhưng để làm được cũng rất khó. Đậu hủ chiên quá già thì sẽ khét, mà nếu thời gian chiên quá ngắn thì lại ăn không ngon.



Mà lúc làm nước tương để ngâm đậu hủ để chiên cũng là một vấn đề khó khăn. Đầu tiên là mùi vị của nước tương, tiếp theo phải khống chế thời gian, nếu quá lâu bên ngoài đậu hủ sẽ mềm nhũn, mà quá nhanh thì lại không thấm vị.



Cho nên Dương Minh mới chọn lấy một món tương đối khó làm này, bỏ vào trong miệng.



Chúng nữ lúc này nghe theo lời Tôn Khiết, cũng bảo nhau làm bộ như việc không liên quan đến mình, cũng không nhìn Dương Minh lấy một cái.



Dương Minh sớm đã biết được quỷ kế của chúng nữ, cho nên cũng không thèm để ý, trong lòng sớm có cách đối phó.



Bỗng nhiên, Dương Minh nhíu mày, sắc mặt thoáng cái trở nên khó coi, cầm lấy nước trên bàn mà uống:



- Đậu hủ này. đậu hủ này sao mà.



Chu Giai Giai kinh hãi, nhìn Dương Minh không biết phải làm sao. Đậu hủ chiên này là mình làm, nhưng sau khi làm đã thử qua, ăn rất ngon mà! Tại sao Dương Minh ăn xong lại có vẻ mặt như vậy? Giống như là bị mặn quá không bằng? Chẳng lẽ là vì cục muối nào đó chưa tan ra?



Tôn Khiết thấy vẻ mặt của Chu Giai Giai, trong lòng đã thầm nghĩ không xong rồi. Nàng rốt cục đã hiểu quỷ kế của Dương Minh, đừng nói là Chu Giai Giai, đến mình cũng thiếu chút nữa sập bẫy.