Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1708 : Điện khẩn

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Món đậu hũ chiên bơ này do Chu Giai Giai tự mình xuống bếp, nếu Dương Minh lộ vẻ nuốt không trôi, dám chắc nét mặt của nàng sẽ biến đổi lớn.



Mà sắc mặt biến đổi, khẳng định sẽ làm Dương Minh đoán được món này do nàng chế biến.



Bây giờ, có lẽ không cần đoán Dương Minh cũng biết rồi.



- Haizz!



Tôn Khiết thở dài, Chu Giai Giai vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm xã hội a, mới chỉ như vậy đã rơi vào bẫy của Dương Minh. Có điều cẩn thận ngẫm lại thì cũng không trách được nàng, ai bảo Dương Minh gian xảo quá chi!



- Đậu hũ này. đậu hũ này ăn vào sao lại ngon đến vậy!



Dương Minh uống xong hớp nước, thở dốc một hơi nói.



"."



Chúng nữ nhìn nhau đều không biết nên nói gì, ngon thì sao hắn lại làm ra bộ dáng như vậy? Cứ như ăn phải cả hũ muối không bằng? Chu Giai Giai cũng chỉ biết cười khổ nhìn Dương Minh, vừa rồi thật sự hù chết mình mà.



- Giai Giai, đậu hũ của em ăn ngon quá, lần sau anh còn muốn ăn nữa.



Dương Minh nói xong, nhìn nàng mà cười hì hì.



"."



Sắc mặt Chu Giai Giai đỏ lựng lên, lời hắn nói hàm nghĩa nhiều quá, cái gì mà "đậu hũ của em"? Điều này sao lại không khiến người nghe nghĩ lung tung?



 Được rồi Dương Minh, anh ăn nhanh nhanh chút đi, tính là chúng em thua! Một hồi, anh muốn thế nào thì được thế đó. Song cũng phải được Oánh Oánh đồng ý, bởi vì tất cả mọi người đều nhất trí, đêm nay anh là của nàng!



Tôn Khiết nói.



"."



Dương Minh không biết nói gì, sao mình giống hàng hóa thế nhỉ, lại bị đẩy tới đá lui? Cả đêm nay còn là của Oánh Oánh?



Đôi khi Dương Minh nhận thấy, có thật nhiều nữ nhân cũng không phải là chuyện tốt gì, ăn quá nhiều mỹ thực cũng đồng dạng như vậy. đời người có hai chuyện vui lớn, chính là mỹ nữ cùng mỹ thực, nhưng bây giờ đặt ra trước mặt, thực sự hắn lại khóc không ra nước mắt.



Từng mỹ nữ, ai ai cũng liên tục gắp món sở trường của mình bỏ vào bát hắn. Ăn món này thì lại không thể nào ăn được món kia, thế nhưng các nàng lại cố tình không ngừng gắp rau tống vào. Cuối cùng Dương Minh thật sự nuốt không vô nữa, trợn trắng hai mắt liên tục xua tay:
- Ân. Hi vọng là thế.



Triệu Oánh gật gật đầu:



- Em chỉ biết chuyện Giai Giai đỡ đạn cho anh còn trước đó không mấy rõ ràng, anh nói em nghe được không?



- Ha ha, đương nhiên.



Dương Minh gật đầu:



- Anh cùng Giai Giai vốn là bạn chung lớp hồi sơ trung, song chuyện này cần phải nhắc đến một người, cũng chính là mối tình đầu của anh, đại minh tinh Thư Nhã …



- Cái gì? Đại minh tinh Thư Nhã?



Triệu Oánh sửng sốt:



- Ý anh nói. mối tình đầu của anh là. Thư Nhã?



- Ân! Em không biết sao?



Dương Minh hỏi xong mới nhớ ra mình chưa hề nói chuyện này với Triệu Oánh:



- Thư Nhã tên thật vốn là Tô Nhã, là mối tình đầu của anh …



- Không phải chứ Dương Minh? Đại minh tinh cũng là mối tình đầu của anh?



Triệu Oánh kinh ngạc há to cả miệng.



- Ha ha, lúc trước còn đến trường không phải em cứ thường xuyên vặn hỏi, vì sao thành tích hồi sơ trung tốt như vậy mà lên cao trung lại thành kém sao?



Dương Minh cười nói:



Trong này tất nhiên có chuyện liên quan … gần giống như mối tình tay ba …



Dương Minh đang muốn đem ân oán giữa hắn cùng Giai Giai, Thư Nhã nói cho Triệu Oánh nghe thì di động đột ngột reo vang. Dương Minh lấy ra xem thì lại thấy do Lâm Chỉ Vận gọi.