Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1724 : Biết Chênh Lệch Đi

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Sau khi đặt xong phòng, Trương Điếm Hải căn bản cũng không nhiều lời với trưởng ban Ngô, trực tiếp đưa Trương Hoa Lan, Quan Tiểu Tường, Dương Minh và Tiểu Vương vào thang máy.



Trương Hoa Lan áy náy nhìn Quan Tiểu Tường, nhưng Tiểu Tường lại nở một nụ cười an ủi cô ấy:



-Hãy tin anh, không có gì đâu!



-Ừm…



Trương Hoa Lan gật đầu.



-Các ngươi thì thầm nói gì đấy?



Trương Điếm Hải lúc này lại nhíu mày nói:



-Trong thang máy không được nói chuyện nhiều,để người khác trông thấy rất là không có tố chất?



Trương Hoa Lan lè lưỡi, còn Tiểu Tường thì trong lòng có chút tức tối, trong thang máy nói chuyện làm sao lại không có tố chất?



Bất quá đối phương là cha của Trương Hoa Lan, Tiểu Tường cũng không nói gì, đành nhẫn nhịn vậy.



Thang máy dừng ở tầng cao nhất dành cho khách VIP, Trương Điếm Hải rất ngưu bức mang theo mọi người đi tới trước gian phòng lớn, mở gian phòng ra, một mình dẫn đầu tiêu sái đi vào trong trước.



Quan Tiểu Tường nhìn mọi việc thứ trước mắt mình, quả nhiên giống như những gì người bạn học nói, mức độ xa hoa nơi này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng! Đúng là địa phương của những người có tiền!



Mà cha của Trương Hoa Lan, Trương Điếm Hải, người ở đây đều gọi ông ta là "Trương Tổng", chẳng lẽ khách sạn này là của ông ta sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Tường lập tức cảm thấy kinh hãi, không ngờ bối cảnh gia đình của Hoa Lan lại mạnh mẻ như vậy?



Trước đó, mặc dù biết cha của Hoa Lan là một nhân vật nổi tiếng, nhưng cũng không biết ông lại có thành tựu như vậy, bởi vì khi Hoa Lan nhắc đến cha của nàng, chỉ là nói qua loa vài câu mà thôi, bây giờ Tiểu Tường càng có thêm một cảm giác lo lắng nữa, cậu cảm thấy Trương Điếm Hải hôm nay đến sẽ có dụng ý không tốt.



-Tiểu Quan, chưa bao giờ đến khách sạn đắt tiền như vậy chứ gì? Đưa bạn của cậu đi xem xung quanh đi, sau đó chụp vài tấm hình!



Trương Điếm Hải khua tay đỉnh đạc nói.



Trương Điếm Hải rõ ràng là xem thường Quan Tiểu Tường, nói chuyện chanh chua hà khắc, ngụ ý mười phần là chế giễu, bất quá Tiểu Tường thật sự vẫn chưa có tới địa phương sa hoa như vậy, vì vậy cũng không có cách nào để phản bác, nhưng lại làm liên lụy Dương Minh, có chút áy náy cười với Dương Minh:
Tiểu Tường đương nhiên không đỉnh đạc giống như Dương Minh, có chút ngại ngùng xua tay.



-Vậy được rồi, những món này nhé!



Dương Minh nói với nhân viên phục vụ.



Nhân viên phục vụ nhìn Trương Điếm Hải, nói cho cùng thì Dương Minh gọi đều là món đắt tiền, vài vạn rồi, vì thế cần phải hỏi qua ý kiến của Trương Điếm Hải.



Trương Điếm Hải mặc dù đau lòng, nhưng cũng hết cách, trước đó đã to mồm nói ra rồi, chỉ có thể xua tay nói:



-Đưa lên trước những món này đi, căn dặn đầu bếp làm nhanh nhanh, nói là khách của tôi!



Trương Điếm Hải bao giờ cũng thể hiện ông ta là người đặc quyền ở đây, có thể ưu tiên gọi món ăn.



-Vâng…,Trương Tổng!



Nhân viên phục vụ đã có câu trả lời chắc chắn, cầm tờ gọi món rời khỏi.



Trương Điếm Hải làm cho giọng thanh thanh, nói với Quan Tiểu Tường:



-Tiểu Tường, cậu biết tôi làm gì không?



-Chú là……chú là tổng giám đốc ở đây phải không?



Quan Tiểu Tường đại khái là đã đoán ra một ít, song cảm thấy khó hiểu là tại sao Trương Điếm Hải lại hỏi cậu ấy như vậy.



-Không sai, tôi là phó tổng giám đốc ở đây!



Trương Điếm Hải đắc ý nói:



-Cậu hiện nay biết nhà của Tiểu Lan làm gì rồi đấy? Cậu biết chênh lệch giữa Tiểu Lan và bản thân rồi chứ.