Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1725 : Một Ngày Một Trăm Triệu

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


-Cháu…



Quan Tiểu Tường không ngờ rằng Trương Điếm Hải lại trực tiếp gây khó khăn, liền cảm thấy có chút bối rối, sắc mặt đỏ lên, nói không ra lời:



-Chú Trương, cháu biết nhà của chú hiện nay rất ghê ghớm, nhưng cháu cũng đang nổ lực! Cháu bây giờ vẫn còn đang đi học, cháu tin rằng sau này nhất định sẽ đạt được những thành tích rất lớn, để cho Tiểu Lan có có được một cuộc sống tốt nhất!



-Sau này? Lời nói suông ai mà chẳng nói được! trước đây các bạn thân cùng chơi với ta cũng đều nói như vậy, ai đã thành công rồi? hay là chỉ có một mình ta thôi?



Trương Điếm Hải hừm một tiếng, nói với dáng vẻ xem thường:



-Vì vậy những gì cậu nói đều rất hư vô mù mịt!



-Vậy…vậy cháu phải làm gì mới có thể chứng minh?



Quan Tiểu Tường rốt cuộc vẫn còn trẻ, bị Trương Điếm Hải đã kích liền trở nên "kích động".



-Làm sao chứng minh, đó là phải hỏi cậu đấy, cậu hỏi ta làm gì?



Trương Điếm Hải cười ha ha nhìn Quan Tiểu Tường:



-Nếu mà ta nói, vậy cậu hãy kiếm đủ năm trăm vạn cho ta xem, nếu kiếm được thì chứng minh cậu có năng lực, kiếm không được vậy thì thật là ngại quá, ta không thể tin tưởng cậu!



-Năm trăm vạn?



Quan Tiểu Tường ngây ngưởi ra một lúc:



-Việc này làm sao có thể chứ! Cháu hiện nay một đồng tiền vốn cũng không có, làm sao có thể kiếm được năm trăm vạn đây?



-Có thể hay không, không phải là việc ta bận tâm, mà là việc cậu phải bận tâm đấy!



Trương Điếm Hải cười nhạt, miệt thị nói:



-Nếu mọi việc đều cần có người dạy, vậy Tiểu Lan cũng không hy vọng gì vào cậu nữa rồi! cậu xem cậu đi, kiếm năm trăm vạn mà cũng không biết làm sao để kiếm, càng không thể nói đến sự nghiệp lớn hơn được!



-Nhưng……món tiền đầu tiên là khó kiếm nhất!




-Hahahahaha!



Trương Điếm Hải sau khi nghe Dương Minh nói liền cười to! Thật là nói mà không sợ! Còn một trăm triệu nữa? có mấy người có được một trăm triệu đây? Công ty có vốn một trăm triệu ở Tùng Sơn đã ít gặp, đừng nói là có thể đưa một trăm triệu cho người khác đầu tư! Huống hồ, còn là đưa cho một thằng ranh con không tên tuổi để đầu tư, việc này thật sự là cuộc buôn bán rủi ro cao mà lợi nhuận thì thấp, ai sẽ làm đây?



Dương Minh nói như vậy thật sự là đang đào một cái hố để chôn sống Tiểu Tường mà!



-Chú Trương, chú cười gì vậy? cảm thấy một trăm triệu quá ít hay sao?



Dương Minh hỏi ngược lại.



-Dát?



Trương Điếm Hải lúc này thật sự là cảm thấy đầu của Dương Minh có vấn đề rồi, mình cười mà không hiểu được ý gì à? Đây là cười nhạo, cười nhạo lộ liễu, Dương Minh vẫn không hiểu sao? Trương Điếm Hải kiêu ngạo nói:



-Nếu cậu ta trong một ngày kiếm được một trăm triệu, ta không những gả Tiểu Lan cho cậu ta, sau này ở nhà, ta đều nghe theo cậu ta, cậu ta chính là gia trưởng của nhà chúng ta!



-Ah.thế à, vậy Tiểu Tường sẽ kiếm một trăm triệu cho chú xem.



Dương Minh thản nhiên nói:



Nhưng làm sao mới có thể chứng minh cậu ấy kiếm được một trăm triệu?



-Việc này không phải là đơn giản sao? đến ngân hàng mở một tài khoản lấy tên của cậu ta, sau đó gửi một trăm triệu cho ta xem!



Trương Điếm Hải nhìn Dương Minh với vẻ châm biếm.



-Được, công bằng đấy! vậy chúng ta ăn cơm trước nhé!



Dương Minh gật đầu nói.



Trương Điếm Hải lúc này trong lòng sảng khoái vô cùng, chỉ cảm thấy những món ăn giá vài chục nghìn mời Dương Minh thật sự là rất đáng mời! người này quả thật là phúc tinh của mình!



Trước đó, ông ta đưa ra vấn đề nan giải là năm trăm vạn, mặc dù có chút khó khăn, nhưng Trương Điếm Hải thật sự sợ Tiểu Tường lấy danh nghĩa của cha cậu ta mượn đủ năm trăm vạn, lúc đấy thật sự là khó xử lý rồi!