Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1820 : Đoán thử em là ai?
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Đứng nhìn bóng lưng của Tô Nhã dần dần mất dạng trong tàm mắt của Dương Minh, Dương Minh thở dài, cuối cùng cũng từ biệt, Dương Minh cũng không muốn dùng khả năng xuyên thấu để nhìn Tô Nhã nữa mà xoay người để trở về thành phố Tùng Giang Ngày mai lên đường rồi, hôm nay là ngày cuối, Dương Minh muốn nhanh chóng trở về để phụng bồi cho Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai!
Đối với hành động của Mộng Nghiên dành cho Tô Nhã trước khi đi, Dương Minh rất cảm kích,Trần Mộng Nghiên làm như vậy cho thấy được sự rộng lượng và thông minh của mình!Nhưng mà, không biết Trần Mộng Nghiên dứng trước đám người Triệu Oánh có thể khoan dung như vậy không?
Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên xme Triệu Oánh là một chướng ngại vật, thủy chung khó mà thay đổi được, điều này làm cho Dương Minh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà mình trước khi đi, cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể chờ sau khi mình trở về, giải thích cho Trần Mộng Nghiên các nàng mà thôi!
Còn lại một ngày, Dương Minh cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn! Yên ổn trôi qua ngày hôm nay, rồi mai lên đường!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Minh hơi sững sờ. Tô Nhã đã tiến vào kiểm tra hộ khẩu rồi mà, thời gian đăng ký cũng đến rồi, chắc là đang xếp hàng đăng ký, vậy còn gọi điện thoại cho mình làm gì? Chẳng lẽ là Trần Mộng Nghiên gọi tới, muốn hỏi mình có đưa Tô Nhã lên máy bay hay không?
Dương Minh vội vàng mở máy, con số hiển thị cuộc gọi đến chính là một dãy số quen thuộc, chi thua số của Dương Minh có một đơn vị!Dương Minh cầm điện thoại trên tay, run rẩy, dãy số này quen thuộc quá! Đây là dãy số do Dương Minh và Lam Lăng chọn! Bởi vậy, Dương Minh cũng không có lưu vào danh bạ.
Cũng vì thê khi Trần Mộng Nghiên muốn tìm số điện thoại của Lam Lăng trong điện thoại của Dương Minh nhưng không có tìm ra, nhưng muốn để cho hắn bất ngờ, nàng cũng không có hỏi trực tiếp hắn, mà nhờ Chu Giai Giai dùng thủ đoạn của Hacker, sao chéo toàn bộ nhật ký điện thoại của hắn, phát hiện ra một số điện thoại chỉ kém của hắn có một chữ sô, chắc chắn đó là số của Lam Lăng!
Tuy rằng khi thấy sô điện thoại này của Lam Lăng trong lòng của Mộng nghiên có chút chua, nhưng mà đwe làm đại cuộc nàng phải bỏ qua chút ghen tuông nhỏ nhoi này, nàng cũng biết bây giờ cũng không phải là thời điểm ghen tuông, Dương Minh sắp đi rồi, sao mình có thể kiếm hắn gây phiền toái thêm?
Huống hồ, việc tiếp nhận Lam Lăng, Trần Mộng Nghiên đã sớm quyết định, khi đó đem ý nghĩ này nói ra cho Dương Minh, lúc ấy Dương Minh cảm động đến nỗi, ở trong xe bế mình, Trần Mộng Nghiên sao lật lọng được nữa? Đây không phải là muốn Dương Minh khinh thường mình sao?
Cho nên, Trần Mộng Nghiên rất nhanh đã điểu chỉnh lại tâm tình của mình, liên hệ với Lam Lăng để thông báo cho cô việc Dương Minh muôn đi Vân Nam, không nghĩ tới Lam Lăng sẽ nhắn trở lại, hơn nữa còn hẹn ước, vào hôm nay sẽ tới thành phố Đông Hải, cho Dương Minh một sự bất ngờ!
-Uy!
Dương Minh hít một hơi thật sâu, cẩn thận bấm phím nghe, một cảm giác không tin đây là thật! Không phải có người dùng phần mềm giả số điện thoại quậy mình đấy chứ? Vì từ lần Lam Lăng rời đi, hắn đã không còn gọi tới số này nữa rồi!
Tuy rằng ngẫu nhiên có nhắn tin, nhưng mà khoảng thời gian gần đây nhắn tin cũng ít hơn, hai tháng trở lại đây không có nhắn một tin nào!
Cho nên Dương Minh thật sự không tin, là Lam Lăng gọi điện thoại tới, hiên nay, cũng có một số hacker dùng phần mềm máy tính để sửa số điện thoại gọi tới, Chu Giai Giai chính là ví dụ điển hình! Thế cho nên Dương Minh mới cảm thấy đây chỉ là một trò đùa dai!Nhưng ai lại biết số điện thoại của Lam Lăng? Lại còn dùng số đó gọi vào máy mình nữa?
Dương Minh nghĩ đến đây lắc đầu cười khổ, chắc không phải điện thoại của Lam Lăng rồi, chẳng qua có người cũng có người có số điện thoại giống Lam Lăng rồi thử gọi cho người có sô điện thoại kém hơn mình một số để trêu đùa thôi!
-Đoán thử em là ai?
Bên trong điện thoại, truyền tới một giọng nói rất đỗi quen thuộc, với nụ cười khẽ, nhưng ngọt ngào
-A
Dương Minh sau một phút kích động, nở nụ cười
-Lăng Lăng là em thật sao
-Đúng đó, anh đoán thử xem em dang ở đâu?
Lam Lăng thấy Dương Minh lập tức đoán được, cũng không giận, tiếp tục hỏi
-Sao anh biết được…
-Em không phải là chuyên tâm tu luyện công pháp của Lam gia sao? Sao lại đột nhiên trở về như vậy?
Dương minh thấy Lam Lăng trở về như vậy tất nhiên là rất vui mừng
-Ha ha, cho anh doán đó?
Lam Lăng cười nói
-Anh không có giác quan thứ sáu nên đoán bừa nha. Có phải là Trần Mộng Nghiên điện thoại, gọi em trở về không?
Dương Minh cố tình dừng lại một chút hỏi
-Hả?
Dương Minh ngây ra cả người, lần này Lam Lăng trở về, không phải do Trâng Mộng Nghiên gọi về sao? Vậy tại sao nàng lại về? Tại sao lại có tình huống trùng hợp đến như vậy, xuất hiện ở Đông Hải, lại gọi điện thoại cho mình?
-Cô ấy nhắn tin cho em, chứ không có gọi điện thoại!
Lam Lăng cười híp mắt với Dương Minh, mắt híp lại thành một khe hở.
- ……..
Dương Minh có chút hết biết nói sao, cảm giác như mình bị Lam Lăng chơi xỏ, gọi diện thoại với gửi tin nhắn có gì khác nhau sao?
Dương Minh cười khổ một cái, nói:
-Cùng cô ấy nói chuyện thế nào?
-Khá tốt nha, có thẻ ở chung được.
Lam Lăng gật đầu:
-Đây là lần nói chuyện chính thức đầu tiên của cả hai.
-A.
Dương Minh nhún vai:
-Sau này, có lẽ sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn…
Không biết a, chuyện sau này, ai có thể biết trước rõ ràng được?
Lam Lăng có chút thương cảm:
-Cũng không biết, sau này có còn sống nữa hay không?