Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1821 : Tranh giành chỗ ngồi

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Dương Minh nhất thời sửng sốt. Theo bản băng khẩn trương hỏi:



-Em làm sao vậy, Lăng Lăng? Sao lại nói ra những lời này?



-Hài, cũng không có gì.



Lam Lăng lắc đầu không chịu nói tiếp:



-Được rồi, em đói bụng rồi, dẫn em đi ăn đi. Gần đây có cái gì ngon không?



-Ở Đông Hải có một quán ăn tên Lục Vị Cư. Tuy rằng quán không lớn, nhưng mùi vị không tệ. Thế nen mỗi ngày đều đông khách, chúng ta tới đó nha?



Dương Minh chợt nhớ ra quán Lục Vị Cư kia lần trước ăn chung với Tôn Khiết. Vì vậy hướng Lam Lăng nói.



-Được!Chúng ta tới quán Lục Vị Cư kia.



Lam Lăng gật đầu nói



Hai người ra khỏi sân bay. Đi đến bãi đỗ xe, Dương Minh mang Lam Lăng lên xe của mình



Đây là xe của anh sao?



Lam Lăng có chút kinh ngạc nhìn chiếc BMW của Dương Minh.Từ biển số so sánh có thể thấy được chủ nhân của chiếc xe này không tầm thường. B88888,loại biển số này, người có tiền bình thường cũng không mua được.



-A, cứ coi vậy đi.



Dường Minh gật đầu. Nếu nói đúng ra xe này không phải của Dương Minh mà là của Bạo Tam Lập. Nhưng mà nói của Dương Minh cũng không có gì sai.



-Anh phát tài rồi sao?



Lam Lăng có chút giật mình, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Dương Minh đã mua xe BMW?



Thực ra, em đi không bao lâu, sự nghiệp của anh có chit tăng tiến …



-Thì ra là vậy!



Lam Lăng gật đầu:



-Đi thôi. Em đói quá, chuyện sau này nói sau!



Dương Minh khởi động xe. Hướng Lục vị Cư mà chạy….Hôm này Lục Vị Cư vẫn chật ních, bãi đỗ xe cũng không còn chỗ nào. Nhưng mà, Dương Minh có thể tùy ý đậu xe bên đường.Đây là đặc quyền mà cục điều tra thần bí mang tới



Song chỉ có điều, Dương Minh có thể hưởng thụ những đặc quyền này cũng là phải bán mạng cho cục điều tra thần bí, có thể nói đây là một cuộc mua bán công bằng.



Lam Lăng có chút kinh ngạc khi thấy phía trước có bản cấm đậu xe. Ngạc nhiên nói:



-“Anh không sợ phải đóng tiền phạt sao?



-À, sẽ không bị phạt đâu.



Dương Minh cười nói:



-Thân phận của anh tương đối dặc biệt, đây chính là chuyện lát nữa anh muôn nói với em



-A.


Lam Lăng cũng gật đầu cười nói:



-À, được lắm, được lắm!



Chân Đại Châu nổi điên lên, bất chấp vết thương trên cánh tay, trực tiếp đứng lên, nhào tới Dương Minh liều mạng:



-Thằng nhóc mày dám chơi xấu tao, tao liều mạng với mày!



Chân Đại Châu vẫn chưa nhận ra thực lực của Dương Minh, hắn vẫn còn cho rằng việc Dương Minh làm ban nãy chỉ là ngẫu nhiên, kịp thời mang cái nĩa lên đỡ đúng lúc hắn đấm thôi! Nhưng mà, hắn không có nghĩ tới là, nếu Dương Minh không có phản ứng cực tốt thì tại sao lúc hắn chuẩn bị đấm trúng Dưong Minh, trong nháy mắt liền có một cái nĩa trước mặt? Có thể nói, độ chính xác khó mà tin được. Hơn nữa, một đấm này của Chân Đại Châu dùng lực rất lớn. Một quyền của hắn, nếu Dương Minh không kịp lấy cái nĩa ra đỡ, thì thôi đời cô lụa rồi! Cái nĩa sẽ không cắm vào trên tay của Chân Đại Châu đâu, mà sẽ tặng cho mặt Dương Minh vài lỗ, xui thì trúng mắt, còn hên thì cũng có 4 cái lỗ! Có thể nói, độ chính xác khó mà tin được.



Hơn nữa, một đấm này của Chân Đại Châu dùng lực rất lớn. Một quyền của hắn, nếu Dương Minh không kịp lấy cái nĩa ra đỡ, thì thôi đời cô lụa rồi!



Cái nĩa sẽ không cắm vào trên tay của Chân Đại Châu đâu, mà sẽ tặng cho mặt Dương Minh vài lỗ, xui thì trúng mắt, còn hên thì cũng có 4 cái lỗ!Cho nên, nếu như hắn không chắc chắn, thì dám nghịch dại sao?



Nhưng mà, Chân Đại Châu đâu có nghĩ được nhiều như vậy, hắn hiệu tại chỉ muốn đập cho Dương Minh một trận ra trò, để xả hết nổi tức giận này! Ngay lúc Chân Đại Châu nhào tới, Dương Minh không biết làm thế nào lại xuất hiện một đôi đũa trên không, kết quả là, tự hiểu.



Bả vai của Chân Đại Châu cấm liền một chiếc đũa, trong cứ như phim hành động của Mỹ vậy. Chân Đại Châu chỉ cảm thấy bả vai của mình xong rồi! Đau đến nỗi nước mắt nước mũi xém tí là chảy tèm lem rồi, cả người không dám di chuyển nữa!



Cũng không biết Dương Minh cắm đũa vào vị trí nào, mà hai tay Chân Đại Châu không thể nào cử động được, muốn nhích cánh tay lên cũng không được



- Lam Lăng, em xem hắn kìa lúc trước hắn thử độ cứng với cái nĩa bằng thép thấy không được,bây giờ lại thử với đôi đũa gỗ xem ai cứng hơn!



Dương Minh châm chọc nói:



-Em xem hắn có phải là một tên đại ngốc hay không?



-Vâng, chỉ hơi ngôc thôi!



Lam Lăng gật đầu:



-Hắn quả là ngốc, người bình thường ai lại làm trò như vậy!



Chân Đại Lục nghe lời Dương Minh và Lam Lăng nói, đến phổi cũng muốn nổ tung! Từn hỏ tới giờ, hắn cũng chưa từng bị sỉ nhục như vậy! Chính là bây giờ hắn cũng đành phải nhịn thôi, hắn có ngốc mới không hiểu, Dương Minh không phải trùng hợp mà làm được như vậy? Đây còn là chuyện mà người bình thường làm được sao, chỉ sợ Dương Minh còn không ít chiêu như vậy!



Nghĩ tới đây, Chân Đại Lục không khỏi sợ hãi, chẳng trách tên tiểu tử này không hề có chút sợ hãi nào, hóa ra là một cao thủ nha! Chân Đại Lục có chút hối hận, sao mình lại đi một chọi một với hắn chứ! Biết vậy về kêu anh em lên đánh cho hắn ngay cả ba má cũng nhận không ra, thật là sai lầm quá đi!



Nghĩ tới đây, Chân Đại Châu cũng lưu lại, mà là trừng mắt nhìn Dương Minh chằm chằm nói:



-Tiểu tử, ‘ núi không chuyển nước chuyển, mày tưởng mày trâu bò lắm sao?



-Sao…mày thấy tao ở đâu trâu bò?



Dương Minh liếc Chân Đại Châu một cái, cười cười hỏi:



-Nói nhảm, chỗ dựa của mày là ai?



Chân Đại Châu nóng lòng muốn biết rõ nội tình của Dương Minh, bằng không cũng không nhẫn nại nói nhiều như vậy!



-Ah, tao trước đây có ở trên đường đánh nhau bất quá bây giờ không còn nữa.



Dương Minh lắc đầu nói.



-Ồ, vậy trước đây mày đánh nhau ở chỗ nào?



Chân Đại Châu nhíu mày, thầm nghĩ, rốt cuộc thằng nhóc này có bối cảnh như thế nào? Bây giờ hắn cho Dương Minh thống khoái, chỉ cần Dương Minh ra khỏi Lục Vị Cư, hắn sẽ cho Dương Minh chết dưới tay hắn.