Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1836 : Dương Minh khó xử

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Sau khi lên xe, Hạ Tuyết liền khôi phục lại vẻ thường ngày, vươn tay ra lễ phép bắt tay với mập mạp.



-Chào anh, tôi là Hạ Tuyết đội trưởng đội hình cảnh, anh là bàn tử sao?



Bàn tử là tên hay là danh hiệu, ở cục điều tra thần bí mọi người đều xưng hô như vậy sao?



-Chào cô, đồng chí Hạ Tuyết, là Bàn tử.



Bàn tử vội vã bắt tay Hạ Tuyết nói:



-Hành trình kế tiếp do tôi phụ trách, tôi sẽ đưa các người tới Yên Kinh, sau đó sẽ trở về.



-A, anh cũng đi Yên Kinh à?



Dương Minh hơi sửng sờ:



-Anh đưa bọn tôi đến sân bay là được rồi, không cần đi theo đâu



-Dương Minh đây là mệnh lệnh tôi nhất định phải chấp hành, việc này cậu không cần nói nữa.



Bàn tử cười ha hả nói.



-Được rồi.



Dương Minh gật đầu, nếu là chỉ thị, Dương Minh cũng không cần phải quan tâm



Bàn tử chờ Dương Minh và Hạ Tuyết lên xe, ngồi vào chỗ của mình mới chậm rãi nổ máy.



-Bàn tử đây là giấy tờ xác nhận thân phận, anh kiểm tra một chút.



Hạ Tuyết đưa túi hồ sơ cho mập mạp.



-Không cần, nếu Dương Minh quen biết cô thì những thứ này liền miễn.



Bàn tử khoát tay.



Hạ Tuyết gật đầu, đem túi hồ sơ đặt ở một bên



-Hừ.



Hạ Tuyết trừng mắt liếc nhìn Dương Minh, thấp giọng nói:



-Anh nói cái gì đó? Phía trước có người?



-Ha hả, không sao, bàn tử là người một nhà, có đúng không hả bàn tử?



Dương Minh cười nói.



-Tất nhiên, tôi và Dương Minh là bạn cũ, mấy người trò chuyện không cần phải để ý đến tôi.



Bàn tử cũng nhìn ra một tia không bình thường.



Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, trừng mắt liếc nhìn Dương Minh nói:



-Anh thế nào không gọi điện thoại cho tôi? Anh không biết khi chấp hành nhiệm vụ thành viên trong đội rất cần sự ăn ý à? 



-Hạ Tuyết nói đúng, có rất nhiều cặp vợ chồng làm đặc công nhận nhiệm vụ, như vậy phối hợp mới ăn ý, thần giao cách cảm.




Dương Minh giải thích:



-Vụ án trước đây, không phải chúng ta cùng phá sao? Hơn nữa chuyện của Trần A Phúc là do Lam Lăng kể, không thể giả được



-Nói như vậy lần này có thể là một đi không trở lại?



Hạ Tuyết kinh ngạc nói



Lúc trước, nàng tưởng nguy hiểm là bởi vì địa hình không quen, trong rừng có dã thú, độc trùng, khi tới đó không có chút ưu thế nào, thế nhưng hiện tại xem ra cũng không giống với những gì nàng nghĩ, theo Dương Minh nói thì Hữu trưởng lão có thực lực rất mạnh.



-Cũng không chắc là một đi không trở lại, tôi nghĩ không có loại công phu nào là vô địch cả, bất kỳ loại công phu nào cũng có kẽ hở.



Dương Minh nói rõ:



-Việc tụi mình cần làm là điều tra tỉ mỉ nhược điểm và kẽ hở của Hữu trưởng lão, sau đó mới nghĩ biện pháp đánh bại, đây mới là biện pháp tốt nhất.



-A



Hạ Tuyết sửng sốt trong mắt lóe lên tia mừng rỡ, xem ra Dương Minh rất thích hợp làm đội trưởng của đội này, lúc Hạ Băng Bạc nói Dương Minh sẽ làm đội trưởng, thì Hạ Tuyết cón có chút nghi ngờ, Dương Minh chưa có kinh nghiệm, nếu để Dương Minh dẫn đội mà có nhiều quyết định sai lầm, thì có lẽ cả đội thực sự một đi không trở lại thiệt rồi.



Thế nhưng bây giờ, Dương Minh đã thể hiện mình là một người có dũng có mưu, không đợi tới lúc xuất phát đă nghĩ ra đối sách, hơn nữa hắn đối với Hữn trưởng lão hiểu rõ hơn ai hết, còn có bằng hữu là Lam Lăng nội ứng, thì hắn có khả năng phát hiện được điểm yếu của trưởng lão, rồi tung một đòn chí mạng đánh bại lão già đó. 



Trách không được anh mình lại quyết định chọn Dương Minh làm đội trưởng.



Nghĩ tới đây Hạ Tuyết thở dài một hơi nói:



-Dương Minh, anh có nắm chắc là tìm được nhược điểm của hắn không?



-Một trăm phần trăm thì chưa, bất quá mấy chục phần trăm thì chắc.



Dương Minh nhún vai cười nói:



-Hiện tại tôi đối với bên trưởng lão cũng chỉ hiểu biết một ít, hết thảy đều hành động đều dựa vào hoàn cảnh.



-Nói cũng phải, anh của tôi cũng nói, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm có thể mất mạng, có thể trở về hay không cũng không nhất định, nhưng mạng sống là trên hết, chỉ cần có thể sống trở về thì hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng được.



Hạ Tuyết nói:



-Hoàn thành nhiệm vụ thì khi trở về làm anh hùng, không thì chết không có gì hết.



-Cô giữ vững tinh thần là được, bất quá cô cũng không cần phải lo lắng, tôi còn có một đống kiều nhân đang đợi, nên không thể chết được.



Dương Minh cười khổ nói.



-Ai bảo anh phong lưu khắp nơi làm chi.



Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Dương Minh nói.



-Ặc



Dương Minh thấy Hạ Tuyết trừng mắt, không khỏi nở nụ cười, đi làm nhiệm vụ mà có Hạ Tuyết đi chung sẽ không còn cô đơn nữa rồi.



Bàn tử ngồi phía trước yên lặng lái xe, hắn một mực giữ trật tự, để Dương Minh và Hạ Tuyết nói chuyện. 



Bởi vì có giấy thông hành đặc biệt nên xe đi thẳng một đường tới sân bay, sau đó dừng lại ở bãi đỗ xe nội bộ.