Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1837 : Hoàng Nhạc Nhạc khóc

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


-Dương Minh, Hạ Tuyết xuống xe đi chứ? Từ nơi này đi vào là có thể lên thẳng máy bay.



Bàn tử dừng xe xong nhìn Dương Minh với Hạ Tuyết nói.



Dương Minh và Hạ Tuyết gật đầu, hai người cùng xuống xe, bàn tử cũng không mang theo hành lý, hắn và Hạ Tuyết như nhau trong tay đều cầm một túi hồ sơ, hiển nhiên là trong đó chứa các loại văn kiện để chứng minh thân phận



Mà Dương Minh thì đi tay không, hắn là thành viên ngoài biên chế, nên không cần thư giới thiệu gì cả, lúc này Dương Minh đã từ nhân viên ngoại biên chế thành nòng cốt nên càng không cần mang gì.



Hạ Băng Bạc trực tiếp để Dương Minh làm đội trưởng, có thể nói là trực tiếp đặt Dương Minh lên lò lửa.



Dương Minh và Hạ Tuyết còn có Bàn tử ba người đi vào máy bay, sau đó đi thẳng lên khoang hạng nhất, tất cả thủ tục đều hoàn thành một cách nhanh chóng, đối với người của cục điều tra thần bí, thì không cần phải kiểm tra tỉ mỉ. 



-Người anh em, dựa theo ý tứ của cậu, tôi đã nói với công ty hàng không, khoang hạng nhất này chỉ có ba người chúng ta mà thôi.



Bàn tử vỗ vai Dương Minh, thâm ý nói.



-A



Dương Minh chỉ hơi kinh ngạc, khoang hạng nhất chỉ có ba người, dù sao cũng không có vấn đề gì, vì thân phận của ba người bọn họ khá đặc thù, hơn nữa dọc đường đi sẽ nói chuyện có thể dính đến một ít chuyện cơ mật, bởi vậy khoang hạng nhất không cho người thường vào là chuyện bình thường.



Thế nhưng bàn tử nói dựa theo ý tứ của Dương Minh, làm cho Dương Minh có chút buồn bực, từ lúc nào mà mình kêu hắn đặt nguyên cả khoang hạng nhất a? Nếu như không biết còn tưởng Dương Minh khoe khoang sự giàu có của mình



Tuy rằng hiện tại Dương Minh là tỷ phú, thế nhưng cũng không có thói quen khi đi xa phải thuê cả chiếc máy bay a. 



Mà Hạ Tuyết cũng nhìn Dương Minh với ánh mắt kỳ quái:



-Anh để cho hắn thuê cả khoang hạng nhất à? Thật là lãng phí.



-Tôi.?



Dương Minh chỉ vào mình, nghi hoặc nhìn bàn tử.



-Thuê nguyên cả khoang hạng nhất là ý của Hạ Băng Bạc, hơn nữa cũng không tốn nhiều tiền vì chúng ta là người của cục điều tra thần bí.



Bàn tử cười nói:



-Lúc nãy ông nói dựa theo ý của tôi là có ý gì?



Dương Minh thấy bàn tử nói như vậy, càng nghi ngờ nhìn bàn tử. 



-Hắc hắc, việc này cậu sẽ lập tức hiểu thôi.



Bàn tử cười ha hả nói



Hoàng Nhạc Nhạc ngày hôm qua nhận được một thông báo của cấp trên, hôm nay nàng phải làm phục vụ cho khoang hạng nhất, mà chỉ có một mình nàng




Dương Minh mắc cười:



- Coi như là người ngoài biên chế đi, bởi vì bình thường anh không tham gia, chỉ khi có việc nguy hiểm, mới phái anh đi ra ngoài.



- A? Bọn họ bắt anh làm con cờ thí? Tại sao lại có thể như vậy chứ?



Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt, hiểu lầm ý của Dương Minh:



- Chuyện nguy hiểm lại để cho một nhân viên ngoài biên chế như anh đi làm chứ?



Dương Minh đổ mồ hôi hột:



- Không phải là chuyện nguy hiểm mới để một người ngoài biên chế như anh đi làm, mà là anh đi mới thích hợp nhất, người ngoài biên chế không nhất định là yếu nhất, mà là có thể mạnh nhất.



-Hừ.



Hạ Tuyết nghe xong rồi lại hừ lạnh một tiếng:



- Mạnh cái gì? Trước đó còn nói sống chết còn chưa biết rõ



Hoàng Nhạc Nhạc nhíu mày, nàng tuy tính tình đơn giản tinh khiết, thế nhưng Hạ Tuyết người này lại đột nhiên xen vào lời, nên có chút khó chịu, dù sao nàng và Dương nói chuyện phiếm, không hy vọng có người ngoài xen vào



Thế nhưng Hạ Tuyết nói sống chết còn chưa rõ; làm cho Hoàng Nhạc Nhạc có chút bận tâm:



- Dương Minh, lời cô ấy là sự thật sao? Sống chết chưa rõ? Rất nguy hiểm sao?



-Ừ, thật sự là như vậy…



Dương Minh gật đầu cũng không giấu diếm:



-Cho nên bây giờ, có thể trở về hay không, anh cũng không rõ, cho nên mới vội vàng gọi em để gặp em lần cuối.



-A.



Hoàng Nhạc Nhạc nghe Dương Minh thừa nhận thoáng trọn tròn mắt, nước mắt không kìm hãm bất giác chảy xuống, khẩn trương cực kỳ, trước đó Dương Minh cũng nói đã chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm, mà Hạ Tuyết cũng đã nói ra, nhiệm vụ lần này sống chết còn không rõ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời nói của Hạ Tuyết



Thế nhưng lúc này nghe Dương Minh chính miệng thừa nhân, nhất thời không biết nên làm gì.



Hoàng Nhạc Nhạc tâm tư đơn thuần, nghe Dương Minh nói gặp lần cuối, vậy khẳng định là lần cuối, nghĩ tới đây, Hoàng Nhạc Nhạc bật khóc l, dựa vào người Dương Minh, nước mắt cứ như suối chảy xuống.



Hạ Tuyết thấy Hoàng Nhạc Nhạc đột nhiên khóc, nhất thời há miệng, không biết làm sao, cũng áy náy vạn phần, nàng không nghĩ tới Hoàng Nhạc Nhạc lại yếu ớt như vậy, biết sớm như thế, Hạ Tuyết sẽ không bao giờ nói ra.



Tính cách Hạ Tuyết rất kiên cường, cho nên nói chuyện cũng không có che giấu gì cả, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, trước đó không lâu, nàng cũng chẳng phải cũng yếu đuối như vậy sao? Nghĩ đến lúc mới bước vào công tác, thời gian ở thực tập ở đọi cảnh sát.