Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 184 : Em vẫn sống rất tốt

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Dương Minh ngẩn ra, cái gì mà lại nói" Chính là nó?" Chẳng qua thằng đeo vòng cổ, khuyên tai đều lao về phía Dương Minh.



Dương Minh nhíu mày, trong lòng đã hiểu rõ vài phần. Những người này không phải vô tình đỗ xe ở đó, là cố ý đến gây chuyện. Hơn nữa mục tiêu hình như là mình. Thằng đeo vòng cổ vừa nhìn điện thoại di động liền nói câu đó, như vậy có thể kết luận được.



Chẳng qua mình hình như không gây thù chuốc oán với ai mà? Chỉ là tình huống bây giờ không cho phép Dương Minh suy nghĩ nhiều như vậy. Ba thằng đã vây lấy Dương Minh.



"Chờ chút, ai bảo bọn mày tới?" Dương Minh quyết định hỏi kẻ chủ mưu đã. Hắn không cho rằng những người này là do Vương Chí Đào phái tới. Vương Chí Đào biết chiêu này vô dụng đối với mình, đám lưu manh bình thường không thể nào làm gì được mình. Mà Kim Cương càng là không thể. Thằng đó trốn mình còn không kịp, sợ mình lại đòi hắn chiếc xe đạp.



Vì vậy tính toán một chút, người mình kết thù gần nhất chỉ có thằng Lưu Triệu Quân, phó xã trưởng của Tiệt Quyền đạo xã. Nhưng thằng này không phải bị Vương Chí Đào chơi sao? Sao còn dám ra ngoài chứ? Huống hồ nó làm sao biết hôm nay mình đến khách sạn Bạch Thiên Nga chứ?



Cho nên Dương Minh cũng không xác định người sai mấy thằng này là Lưu Triệu Quân.



"Hắc hắc, mày chọc vào ai cũng không biết, xem ra mắt mày bị mù rồi" Thằng đeo khuyên tai cười nói.



"Anh, đừng nói nhiều với nó, đánh nó đi" Thằng đeo vòng cổ không muốn nói nhiều, tiện tay rút một ống tuýp đánh vào Dương Minh. Hai người còn lại thấy thế cũng đều lấy ra vũ khí của mình mà đánh Dương Minh.



Dương Minh mặc dù giỏi đánh nhau, nhưng còn chưa đạt đến tình trạng kim cương bất hoại, ống tuýp đánh tới bị tay hắn đẩy ra, nhưng cổ tay hắn vẫn hơi đau.



Ngăn cản một kích này, Dương Minh rất nhanh đá ra một cước trúng vào bụng dưới thằng đeo vòng cổ, đánh cho đối phương lảo đảo. Bởi vì hai người cách quá xa, lực của Dương Minh không thể dồn toàn bộ lên người đối phương, cho nên một kích này cũng không mang lại thương tích quá lớn.



Dương Minh thầm hối hận mình không ra tay trước. Mấy thằng ranh này rõ ràng đều là đám côn đồ lưu manh, đánh nhau với bọn chúng, cũng giống như mình mấy năm trước, đều có hung khí, xuống tay tàn nhẫn.



Nếu như đối phó một người, Dương Minh rất dễ dàng, dù là hai thằng cũng không sao. Nhưng ba thằng đều cầm côn, Dương Minh phải tập trung toàn bộ tinh thần.



Hai tay không thể chống bốn tay, huống hồ là sáu tay. Dương Minh vừa tránh khỏi một côn, sau lưng đã bị thằng đeo khuyên tai đánh mạnh vào, làm Dương Minh chút nữa lảo đảo.



"Mẹ mày" Trương Tân không biết xuống xe từ lúc nào, từ sau xe lấy ra một chiếc cà lê dùng để sửa xe, đập vào thằng đeo khuyên tai.




"Alô?" Dương Minh cầm điện thoại, lạnh nhạt nói.



"Dương ca, em là Vũ Lượng" Trương Vũ Lượng nhiệt tình nói.



"Trương Vũ Lượng, có chuyện gì vậy? Có một thằng đàn em của mày nói, mày sai hắn đến gây phiền phức cho tao?" Dương Minh hỏi.



"Thằng chó chết đó" Trương Vũ Lượng sốt ruột, giận dữ mắng: "Dương ca, anh nói em đang sống tốt thế này, có cần phải tự tìm chết không?"



"Hì hì" Lam Lăng đứng bên nghe thấy lời Trương Vũ Lượng nói, không khỏi phì cười.



"Mày cười cái gì, con điếm" Đứa con gái trừng mắt nhìn Lam Lăng một cái.



"Hả?" Dương Minh nghe thấy liền nhíu mày. Lam Lăng là bảo bối của hắn. Có người dám nói nàng là con điếm? Dương Minh nhấc chân định đá cho đứa này một cái.



Dương Minh cũng không phải là kẻ lương thiện với mọi người, hắn chỉ lương thiện với người phụ nữ của mình. Về phần các cô gái khác, cút sang một bên.



Nếu có người trêu chọc Dương Minh, bình thường Dương Minh sẽ không so đo với cô ta. Nhưng nếu như chọc vào người phụ nữ mà Dương Minh yêu, thì dù đó là nam hay nữ, Dương Minh đều cho một trận. Đó cũng là nguyên nhân mà năm đó Dương Minh tìm người cho Chu Giai Giai một bài học.



Bây giờ một đứa dám chửi Lam Lăng, đó chính là làm trái quy định của Dương Minh. Dương Minh hiển nhiên sẽ không nương tay.



Chẳng qua không đợi Dương Minh ra tay, A Đạt đã nhảy dựng lên, tát một cái vào mặt cô gái, mắng: "Con điếm, dám nói Dương tẩu, mày không muốn sống sao? Xem tối nay tao làm gì mày. Mau xin lỗi Dương ca và Dương tẩu mau"



Chỉ là biểu hiện của A Đạt không làm cho Dương Minh thấy thích, ngược lại càng làm cho Dương Minh chán ghét hắn. Dương Minh còn có chút đồng tình với cô gái kia.



Dù là lúc nào, Dương Minh cảm thấy mình không được dùng người phụ nữ mình yêu để lấy lòng kẻ thù của mình. Nhưng đã như vậy, Dương Minh cũng sẽ không tự mình cho cô gái kia một bài học.