Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 189 : Vua sát thủ

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


"Có ý gì?" Dương Minh khó hiểu: "Trong trại giam an toàn? Ông nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ông sống ở đây không an toàn?"



"Haha" Phương Thiên cười bí hiểm, sau đó nói: "Tiểu tư, con thật sự muốn biết chuyện năm đó cùng với thân thế của ta?"



Dương Minh gật đầu, nói: "Đúng vậy, con không hiểu, ông rốt cục là người nào?"



"Tiểu tử, ta có thể cho con biết, chẳng qua con cần phải chuẩn bị tốt, chờ cho khi con biết được chân tướng, thì nhất định phải nhận một việc, nếu không ta sẽ giết con" Phương Thiên nhìn Dương Minh, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.



"A!" Dương Minh khẽ cau mày, hắn đương nhiên nghe rõ ý của Phương Thiên, trong chuyện đó, nhất định vô cùng bí ẩn, không thể tùy tiện nói cho người ngoài nghe. Nhưng Phương Thiên muốn mình làm chuyện gì? Dương Minh không phải loại người dễ bị áp đặt, cho nên chuyện gì cũng phải rõ ràng, đỡ gặp phiền: "Ông muốn con làm gì?"



"Thật ra cũng không có gì, chuyện này đối với con rất có lợi" Phương Thiên nói: "Chuyện này có thể làm cho con về sau không hề e ngại đối thủ ẩn nấp"



"Có ý gì? Ông giúp con giải quyết kẻ địch của con?" Dương Minh hỏi.



"Không, cầu người không bằng cầu chính mình, ngươi không nghĩ tới việc chính mình đi đối mặt với bọn họ sao?" Phương Thiên hỏi.



"Ông cũng biết rồi, thực lực của con." Dương Minh trong nháy mắt có chút nhụt chí, chẳng qua, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới cái gì, hai mắt sáng lên nói: "Chẳng lẽ. Ông muốn dạy con."



"Không sai!" Phương Thiên gật đầu nói: "Yêu cầu của ta là vậy, sau khi con biết tất cả mọi chuyện thì phải làm đồ đệ của ta, thừa kế y bát của ta!"



Dương Minh nghe xong, tâm tình khiếp sợ thật sự không cách nào hình dung! Phương Thiên sâu không lường được, vừa nãy lộ ra một" chút tài mọn" bằng trò phi đao, đã khiến cho Dương Minh không ngừng hâm mộ.




Phương Thiên tiễn Dương Minh lên xe rồi mới rời đi. Hắn thở phào một hơi, chỉ vài giờ ngắn ngủi, lại dường như đã trải qua mấy kiếp.Trước đó vài phút thì bị một tên sát thủ đòi lấy mạng, ngay sau đó, bản thân trở thành" Vua sát thủ"! Đây là một sự tương phản cở lớn!



Chiếc xe bị trày và móp méo và chổ, Dương Minh nói với Trương Tân là đụng phải cướp, bị tên đó dùng đá đập. Trương Tân hào phóng, như không để ý đến, ngược lại còn hỏi Dương Minh đào thoát như thế nào. Dương Minh liền nặn ra một lý do, nói là mình đột nhiên tăng tốc, tên cướp liền tránh ra.



Công ty báo thù Hắc Quả Phụ trong nước chỉ là một công ti loại ba, không phải là cái loại đứng đầu gì. Sát thủ bên trong cũng đều là lính đánh thuê, bình thường không nhận những nhiệm vụ báo thù này nọ. Dính dáng đến án mạng, dù sao cũng thành lập trong nước, đương nhiên sợ bị cảnh sát sờ gáy.



Hơn nữa, Hắc Quả Phụ đều chọn mục tiêu là người thường, nếu mục tiêu là người rất lợi hại, liền từ chối không nhận. Cho dù là vậy, mối làm ăn của Hắc Quả Phụ vẫn rất nhiều. Những kẻ có tiền đa phần đều thích dùng phương thức này để giáo huấn kẻ thù của mình.



Hôm nay Hắc Quả Phụ nhận một mối làm ăn lớn, đối phương chỉ muốn bọn họ giáo huấn một sinh viên mà thôi. Nhiệm vụ đơn giản như vậy có thể tùy tiện phái một người có chức vụ bình thường đi làm là được, nhưng hôm nay, sát thủ đứng đầu" Lão Hôi Lang" lại nhàn rỗi không có chuyện làm, vì thế xung phong nhận nhiệm vụ này.



"Lão Hôi Lang tại sao vẫn chưa trở về?" Một người hỏi.



"Đã hơn mười một giờ rồi, tại sao vẫn không có tin tức? Chỉ là đối phó với một tên sinh viên thôi, có vấn đề gì đâu?" Một tên sát thủ khác cũng thấy kỳ quái.



"Bà chủ, gọi cho Lão Hôi Lang một chút, chúng ta đang chờ hắn trở về uống rượu đây!"



"Reng reng reng." Cái điện thoại trên bàn của Dương Minh vang lên.



Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt nhất thời trở nên căng thẳng! Cái điện thoại trên bàn, chính là của tên sát thủ!