Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 191 : Phong ba lúc tranh cử

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Triệu Oánh cau mày, suy nghĩ về những lời nói của" Thế giới nào có chân tình".



"Chị Oánh, chị đang làm gì đó?" Một thanh âm vang lên phía sau Triệu Oánh.



"Yên Yên, sao em trở về sớm?" Triệu Oánh vội vàng tắt Yahoo đi.



"Sợ chị một mình ở nhà sợ hãi nên trở về" Vương Tiếu Yên vừa nói vừa cởi áo khoác ra.



"Tuổi không lớn lắm, mà lại mặc một bộ đồ đen, nhìn giống như mấy đứa con gái không đàng hoàng" Triệu Oánh nhìn Vương Tiếu Yên một cái nói.



"Em không phải dạng đó, chị cũng đâu phải là không biết. Nhưng thật ra Chị Oánh, cả ngày mặc một thân quần áo màu trắng, người ta không biết còn tưởng rằng hai ta là người phát ngôn của Bai Jiahei chứ!" Vương Tiếu Yên cười nói: "Vừa rồi chị thấy em đến đã thấy cái gì vậy? Cho em xem với coi!"



"Không có gì, chỉ nói mấy câu với vài người trên mạng" Triệu Oánh đỏ mặt nói.



"Không có gì? Thật sự không có gì? A? Chị Oánh, mặt của ngươi tại sao lại đỏ?" Vương Tiếu Yên nói xong liền chụp lấy con chuột trong tay Triệu Oánh.



"Tiểu nha đầu nhìn cái gì vậy, mau đi ngủ đi, nửa đêm mười hai giờ rồi, ngày mai không đi học sao?" Triệu Oánh nào dám cho nàng con chuột.



"Cái gì mà tiểu nha đầu, Chị thích người nam sinh kia, không phải cũng bằng tuổi em sao!" Vương Tiếu Yên bỡn cợt nói.



"Chị. Chị và Dương Minh không có gì!" Triệu Oánh vội vàng thề thốt phủ nhận nói. Chẳng qua giấu đầu lại lòi đuôi rồi.



"Haha, ai nói là Dương Minh vậy?" Vương Tiếu Yên cười to nói: "Em cũng không nói nha!. Dương Minh? Hắn tên là Dương Minh?"



"Sao vậy, có chuyện gì không ổn sao?" Triệu Oánh thấy Vương Tiếu Yên đột nhiên có biểu tình quái dị, cảm thấy rất khó hiểu.



"Không có gì." Vương Tiếu Yên lắc lắc đầu, suy nghĩ cực nhanh rồi đưa ra quyết định. Nói như thế nào thì nói, chị Oánh rất tốt với nàng, nàng không thể làm ra chuyện khiến chị ấy đau khổ.



"Đúng rồi, em và hắn học cùng trường học, có hay gặp hắn không?" Triệu Oánh bị Vương Tiếu Yên lật tẩy, nên cũng không che giấu nữa, giữa hai người con gái này không có gì là bí mật đáng nói cả.



"Không có. bọn em không học chung một khu, có thể sau này sẽ chuyển qua khu học mới. Khu học của em cũng đã cũ rồi" Vương Tiếu Yên lắc đầu nói.
Vì thế liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, hắn cũng không muốn đi ăn, vả lại cũng đã có hẹn với Trần Mộng Nghiên.



"Ấy, bạn học gì đó ơi, lớp trưởng đại nhân mời khách, bạn không nghe sao?" Lớp phó thể dục Vu Thiên Sách thấy Dương Minh phải đi, vội vàng gọi hắn lại.



"Tôi không ăn, tôi còn có chuyện" Dương Minh nhàn nhạt nói.



"Không được, có người mời khách mà không đi sao?" Vu Thiên Sách kéo Dương Minh lại không cho hắn đi.



"Tôi hẹn bạn gái rồi, không đi được" Dương Minh lắc đầu.



"Vậy kêu bạn gái của bạn cùng đi, thêm người thì thêm đũa thôi!" Vu Thiên Sách nói.



"Ý tốt thì tôi nhận, nhưng tôi không đi!" Dù sao Vu Thiên Sách nói chuyện cũng đã rất khách khí, Dương Minh cũng cảm thấy có lỗi khi nói chuyện.



"Sao vậy, không nể mặt sao?" Tôn Chí Vĩ đã đi tới, nhìn Dương Minh, bất quá trong lời nói của hắn đã không còn kiên nhẫn.



"Tôi hẹn trước, anh mời khách thôi, cũng không thể ép buộc người khác như thế" Ngữ khí của Dương Minh cũng trở nên cứng rắn lên.



"Mẹ kiếp, tao mời mày đi là cho ngươi mặt mũi rồi! Đừng tưởng rằng vừa rồi mày ở dưới cười lén đừng tưởng tao không phát hiện!" Miệng mồm của Tôn Chí Vĩ bắt đầu không sạch sẽ: "Một câu, mày rốt cuộc có đi hay không?"



"Không đi thì thế nào?" Dương Minh lạnh lùng nói.



"Không đi? Thằng khốn, mày.!" Tôn Chí Vĩ cắn răng nói.



"Chí Vĩ, bỏ đi! Đừng như vậy!" Vu Thiên Sách kéo tay Tôn Chí Vĩ, lắc đầu.



"Thiên Sách, anh đừng cản em, em mới vừa lên làm trưởng lớp, đã có người tới khiêu khích quyền uy của em!" Tôn Chí Vĩ giận dữ nói.



"Haha!" Dương Minh vừa nghe lời này liền cười nói: "Mày chỉ là một lớp trưởng, mày còn tưởng mình làm lãnh đạo sao? Nghe câu này chưa, đừng lấy thôn trường không lo cán bộ, đáng tiếc mày chỉ là cái lớp trưởng, so với thôn trường còn có một khoảng cách rất xa!"