Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 249 : Một màn kinh dị

Ngày đăng: 11:29 19/04/20


Không lâu sau, Hạ Tuyết trở lại, nói với Trần Phi: "Trần đội trưởng, vừa rồi tôi đã hỏi qua, tình huống của hắn cần phải có chữ ký S"



Trần Phi cũng không hiểu lắm, vì thế nói với Hạ Tuyết: "Đi, cô mang Dương Minh đi làm đi"



Dương Minh cũng không biết thủ tục chữ ký S nghĩa là gì, chẳng qua nếu Hạ Tuyết đã nói, hẳn là không có vấn đề gì, vì thế đứng dậy nói: "Vậy phiền chị Tuyết"



"Ai là chị của cậu?" Hạ Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Dương Minh.



"Không thể nào? Hay là chị đã quá lớn tuổi rồi, phải kêu là dì hoặc là bác gái?" Dương Minh tỏ ra kinh ngạc vô cùng.



"Đi chết đi!" Hạ Tuyết tức giận, nhấc chân muốn đá Dương Minh, nhưng thấy Trần Phi ở đây, nàng không dám làm liều, tức giận rút chân về nhỏ giọng nói: "Chờ xem!"



"Haha!" Dương Minh không để ý cười cười, bây giờ hắn không làm gì sai, không cần phải sợ nàng!



Dương Minh đi theo Hạ Tuyết đến văn phòng, lúc ở cuối hành lang, Hạ Tuyết kêu Dương Minh đi trước: "Cậu đi trước, tôi sẽ nói cho cậu biết nên đi thế nào!"



Dương Minh nghe xong gật đầu, tiếp tục đi tới trước, nhưng trong lòng thì âm thầm cảnh giác. Bên trong cảnh cục hắn vẫn chưa quen thuộc, theo lý thì Hạ Tuyết phải đi trước dẫn đường mới đúng, nhưng nàng ta lại bắt mình đi trước, xét theo tình theo lý đều có vẻ không hợp. cho nên, Dương Minh có lý do cho rằng, Hạ Tuyết có mưu đồ gây rối!



Quả nhiên, đi chưa được hai bước, Dương Minh liền cảm thấy phía sau mình bị một trận kình đánh úp lại, hắn bĩu môi, xem ra, Hạ Tuyết muốn làm loạn!



Trải qua sự huấn luyện trường kỳ của phương thiên, bất luận là năng lực phản ứng hay tốc độ thân thể đều đã đề cao rõ ràng, cảm thấy phía sau bị đánh lén, Dương Minh liền đưa tay chộp lấy.



"Kịch!" Chân của Hạ Tuyết bị Dương Minh nắm vừa vặn, nàng ta kinh hãi, muốn dùng sức rút chân về, nhưng khí lực của Dương Minh quá lớn, nàng ta cố gắng hai lần vẫn không có tác dụng gì.



"Buông ra!" Hạ Tuyết thở hổn hển quát.



Lúc này Dương Minh mới cười hì hì xoay người lại, nhìn gương mặt đỏ ửng của Hạ Tuyết, trong lòng không khỏi mừng rỡ, haha, cô bé, đánh lén sao mà khổ quá vậy?



"Nhìn cái gì? Còn không nhanh buông tay ra?" Hạ Tuyết cả giận nói.
"Nhưng thằng kia là ai? Có bản lĩnh thật, có thể áp chế được bạo lực cảnh hoa!" Cảnh sát giáp kinh ngạc.



"Không biết, chẳng qua trên đời nó là vậy đó, vỏ quýt dầy có móng tay nhọn mà!" Cảnh sát ất nói: "Mày thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của thằng kia chưa, nhất định là bị bạo lực cảnh hoa theo đuổi không thành công, muốn sử dụng bạo lực với người ta, kết quả là bị người ta áp chế lại!"



"Có đạo lý!" Cảnh sát giáp gật đầu: "Lần trước tao còn muốn theo đuổi nàng ta, nhưng trải qua việc của tiểu Chu, tao liền bỏ chạy, haha, không ngờ nàng ta cũng có thời điểm bị đánh bại"



"Đúng vậy, đúng vậy, quả thật là một tin chấn động, tao phải nói cho tiểu Chu biết, hắn nhất định sẽ vui lắm đây!" Cảnh sát ất nói.



Giọng nói hai người tuy không lớn, nhưng cũng đủ để Dương Minh và Hạ Tuyết nghe được, bởi vì Hạ Tuyết đưa lưng về phía sau, nên không thể thấy rõ mặt, cho nên khi hai người đi ngang qua mặt, mới hung ác trừng mắt nhìn hai người.



Cảnh sát giáp hoảng sợ, vội vàng nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, các người cứ tán gẫu, tôi đi trước!"



Cảnh sát ất sợ đến mức không biết nói gì, cúi đầu lầm lũi bước đi.



Hạ Tuyết muốn nổi tung lên, hai tên nhiều chuyện này, không chừng sẽ đem chuyện này thổi phồng lên, mà tất cả đều là do tên đầu sỏ Dương Minh!



Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết đã muốn nổi điên! Bất chấp tất cả, toàn bộ liều mình lao về hướng Dương Minh!



Dương Minh cũng nhất thời giật mình, cái quái gì thế? Đừng nói là đồng quy vu tận nhá! Đang lúc hăn muốn bỏ tay ra để rút chạy thì cả người Hạ Tuyết đã lao đến người hắn.



Hạ Tuyết bằng bất cứ mọi giá, dùng một chung còn chút sức lực, lao thẳng đến hướng Dương Minh.



"Ầm." Một tiếng động thật lớn, Hạ Tuyết đẩy ngã Dương Minh, nhưng bởi vì lực quá lớn, nên nàng cũng ngã lên người Dương Minh!



Trần Phi đợi cả buổi vẫn không thấy Hạ Tuyết và Dương Minh trở về, nên gọi điện đế chổ xuất nhập cảnh hỏi, nhưng người thì chưa đến, bây giờ sắp nghỉ trưa rồi, nếu không đến, sẽ phải đợi buổi chiểu!



Trần Phi kỳ quái, hai người này chạy đi đâu thế? Không còn cách nào, Trần Phi đành phải tự mình ra ngoài tìm, vừa mới bước ra ngoài hành lang, ông đã nhìn thấy một màn kinh dị! Hạ Tuyết bây giờ đang nằm đè lên người Dương Minh!