Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 250 : Đi Hồng Công

Ngày đăng: 11:29 19/04/20


"Hạ Tuyết, Dương Minh, hai người đang làm gì đó?" Trần Phi thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức hoảng sợ, hai người này đang làm cái gì thế này, hay là. hay là Hạ Tuyết chính là nguyên nhân là cho Mộng Nghiên không vui?



Trần Phi vốn là người vô cùng bình tĩnh, nhưng đề cập đến đứa con gái bảo bối, cái đầu hình như bị teo lại, hơn nữa, Dương Minh và Hạ Tuyết đang ôm nhau nằm dưới đất, và còn là nữ trên nam dưới, làm cho Trần Phi không biết nói cái gì cả!



Giọng của Trần Phi làm cho Hạ Tuyết hoảng sợ, nhảy dựng lên từ trên ngườiDương Minh, nhìn Trần Phi ở phía sau, xấu hổ nói: "Trần đội trưởng. tôi. tôi"



Trần Phi nhìn quần áo Hạ Tuyết không nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ còn đang đỏ bừng, không khỏi thở dài, chẳng lẽ, bọn họ thật sự có quan hệ? Hạ Tuyết là người thứ ba trong truyền thuyết?



"Khụ khụ!" Trần Phi ho khan hai tiếng: "Đây là nơi công cộng, hai người phải chú ý ảnh hưởng!"



"Hả?" Dương Minh và Hạ Tuyết đồng thời sửng sốt, lập tức nói: "Chúng ta/con không có quan hệ, ông/ chú đừng hiểu lầm!"



Trần Phi nghe hai người nói xong, cũng gật gật đầu, bây giờ xem ra, hai người này quả thật không có quan hệ gì, vì Hạ Tuyết cả ngày làm việc chung với mình, có bạn trai hay không thì mình biết rõ nhất, cho nên chỉ là hiểu lầm. Nhưng, hai người ôm nhau nằm ngửa ra đất, quả thật có chút vấn đề!



"Hạ Tuyết, có phải cô lại sử dụng bạo lực?" Trần Phi lo lắng hỏi, cảm thấy cô nàng này có khả năng ghi hận với Dương Minh, ra tay đối phó, kết quả hai người dây dưa không cẩn thận ngã xuống một chổ.



"A! Tôi." Hạ Tuyết thấy hành vị của mình bị đội trưởng nhìn thấy, có chút xấu hổ nói: "Trần đội trưởng, tôi chỉ đùa với hắn thôi"



"Được rồi, Hạ Tuyết, trưa rồi, cô ra ngoài ăn cơm đi, tôi tự mình dẫn hắn đi!" Trần Phi biết tính cách của Hạ Tuyết, cho nên cũng không truy cứu, phất tay kêu nàng đi đi.



"Vâng, Trần đội trưởng" Hạ Tuyết vội vàng nói xong đi, nhưng trước khi đi không quên liếc nhìn Dương Minh một cái.



Dương Minh cũng không để ý, cười hì hì nói: "Chị Hạ Tuyết, hẹn gặp lại!"



"Dương Minh, vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì?" Hạ Tuyết đi rồi, Trần Phi bắt đầu hỏi.




"Haha, Dương Minh, em còn than nghèo sao? Phỏng chừng sau khi đấu giá kết thúc thì em lập tức trở thành tỷ phú ngay đó?" Tiếu Tình là con gái nuôi của Lưu Duy Sơn, cho nên cũng biết khối phỉ thúy kia là của Dương Minh.



"Có tiền cũng không thể xài loạn!" Dương Minh cười khổ lắc đầu nói: "Tiền phải dùng để sinh tiền, ngồi ăn không thì núi cũng lở!"



"Đại Minh nói đúng!" Lưu Duy Sơn bỗng nhiên xen mồm vào: "Đạ Minh, sau này cha và mẹ nuôi già rồi, thì nhờ vào con!"



"Không thành vấn đề! Con sẽ mua cho cha một ngôi biệt thự dưỡng già, còn mướn thêm nhiều bảo mẫu!"



"Cái đó thì không cần, con và Tình Tình thường xuyên đến thăm, mẹ và cha nuôi đã rất vui rồi!" Sở Tuệ Phương Phương cười nói: "Nhưng, Đại Minh này, về sau con trưởng thành rồi, phải giúp chúng ta bảo hộ Tình Tình"



"Mẹ, con đâu phải là con nít nữa dâu, sao có thể cho hắn bảo hộ chứ, con bảo hộ hắn thì đúng hơn!" Tiếu Tình lắc đầu cười nói.



"Ai, kỳ thật mẹ và cha con lo lắng nhất chính là con, con là một cô gái, sinh sống trong xã hội, mẹ và cha chỉ sợ con bị người khác khi dễ! Lúc này thì tốt rồi, chờ khi chúng ta trăm tuổi, có Đại Minh chăm sóc cho con, chúng ta cũng an tâm!" Sở Tuệ Phương thở dài nói: "Mẹ biêt chuyện kia vẫn là một cái khúc mắc trong lòng con, nhưng."



"Mẹ, nói gì thế? Đi đường nói vậy thì không may mắn đâu!" Tiếu Tình vội vàng bịt miệng Sở Tuệ Phương, trên thực tế, nàng nghe Sở Tuệ Phương muốn nhắc đến chuyện của mình, vì thế vội vàng ngăn lại.



Sở Tuệ Phương lập tức hiểu ý, cười cười, nắm lấy tay của Tiếu Tình nói: "Mẹ và cha con đều là những người có trí thức, cũng không chú ý đến chuyện này, sinh lão bệnh tử là chuyện của người bình thường, có cái gì mà không thể nói!"



"Được rồi, được rồi, mẹ nuôi, mẹ mới năm mươi tuổi thôi, thân thể còn rất cường tráng mà!" Dương Minh giảong òa, hắn tuy rằng tò mò muốn biết Sở Tuệ Phương nói chuyện gì, chẳng qua nếu Tiếu Tình đã không muốn bà nói, thì nhất định không muốn để cho mình biết, cho nên Dương Minh cũng không làm chuyện cho người ta ghét.



Ba người ngồi tán gẫu trên xe, lát sau đã đến sân bay của Đông Hải. Vé máy bay đã đặt trước trên mạng, chỉ cần bốn người đưa ra thẻ căn cước là có thể làm xong thủ tục.



Xong xuôi thủ tục, đoàn người của Dương Minh đi đến đại sảnh chờ chuyến bay, nhưng Dương Minh không ngờ, khi hắn xuất hiện tại sân bây, đã bị người khác theo dõi!