Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 389 : Dương Minh, mình hận bạn
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
"Bạn nói là. Tùy Quang Khải?" Chu Giai Giai nhíu mày, nhỏ giọng nói với Dương Minh.
"Đại khái là như vậy, nhưng đây chỉ là đoán, không có chứng cứ" Dương Minh mặc dù nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng đã chắc chắn khẳng định chuyện này do Tùy Quang Khải làm.
"Quả nhiên là như vậy. Mình trước đó đã hơi nghi ngờ" Chu Giai Giai do dự một chút, nói.
"Lúc trước? Có ý gì? Lúc trước bạn đã nhìn ra thứ này làm từ gạo nếp sao?" Dương Minh sửng sốt hỏi. Không phải chứ, vậy cô ta sao còn chơi trò hôn an toàn với mình?
"Mình không phải nói cái này. mình nói hai thằng lưu manh lúc trước" Chu Giai Giai lắc đầu nói: "Sau đó bạn cũng đã thấy. Nơi này là sản nghiệp của gia tộc Tùy Quang Khải, hắn đến đây chơi, trước đó quản lý nơi này sao có thể không nhận được tin tức? Sao có thể không dặn dò nhân viên một chút? Bây giờ hai thằng này dám đùa bỡn đại thiếu gia Tùy gia, dám đùa bỡn khách sao?
"Ý của bạn là, chuyện này cũng là Tùy Quang Khải làm?" Dương Minh không nghĩ đến Chu Giai Giai lại suy nghĩ kín kẽ như vậy, có thể từ một chi tiết nhỏ nhặt mà suy đoán ra cả câu chuyện.
"Mặc dù không khẳng định trăm phần trăm, nhưng khả năng này rất cao" Chu Giai Giai gật đầu nói tiếp: "Nếu như không phải Tùy Quang Khải làm hơi quá, mình có lẽ nghĩ đó là trùng hợp. Hắn trước dùng khổ nhục kế, sau đó lại gọi cứu binh tới, thoạt nhìn không có sơ hở, nhưng trong đó lại rất mâu thuẫn. Hắn là thiếu gia nơi này, trước khi xảy ra chuyện thì gọi một cuộc điện tìm người là được mà, việc gì phải chủ động xông lên để ăn đòn? Không nên gọi điện trước mặt hai thằng kia chứ? Đầu óc Tùy Quang Khải nhất định sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng này? Cho nên mục đích của hắn chỉ có một đó chính là diễn trò cho mình xem"
Dương Minh nghe Chu Giai Giai phân tích và suy đoán, không khỏi giật mình. Mẹ nó, cô bé này thông minh thế? Điều này cũng nhìn ra được? Vốn còn tưởng rằng cô nàng ngu ngu ngốc ngốc, xem ra lão tử sau này phải đề phòng cô ta. Nếu đâm cho mình một đao, lão tử có khi đến xương cốt cũng bị cô ta ăn. Có khi mình phải cách xa cô ta chút.
Chu Giai Giai nếu biết Dương Minh đang nghĩ gì, không khóc chết mới lạ. Nàng vốn không định nói những điều này trước mặt Dương Minh. Bởi nàng biết, đàn ông bình thường không thích cô gái quá thông minh. Nhưng Chu Giai Giai có ba nguyên nhân để nói ra.
Thứ nhất đó là hai người nhắc đến Tùy Quang Khải, hơn nữa là do Dương Minh đề cập trước, cho nên Chu Giai Giai chỉ là nói theo mà thôi.
Tùy Quang Khải nhìn Đổng Hổ vẻ mặt đầy thỏa mãn bên cạnh, thầm thở dài. Bỏ đi, dù sao tắt đen thì cũng như nhau cả mà.
Trò chơi hôn an toàn cứ như vậy là kết thúc, chẳng qua nội dung chương trình chưa hết. Tùy Quang Khải đưa cho mỗi người một chiếc vé, bên trên có thể chơi miễn phí tất cả các trò ở khu nghĩ dưỡng này, như thể hình, bơi lội.
Tùy Quang Khải nói với mọi người một câu: "Lát nữa là thời gian mọi người tự do hoạt động. Mọi người có thể cùng bạn thân đi chơi, tất cả đều miễn phí, đưa vé tiến vào là được. Chẳng qua mười một giờ chúng ta phải về đây tập trung. Tôi sẽ bố trí một nhân viên phục vụ phát vé phòng cho mọi người, hai người một đôi, về sớm cũng được, nơi này có người trực"
Mọi người đương nhiên đồng ý, các đôi nam nữ vừa hôn nhau đã khá quen thuộc, cách trao đổi tốt nhất chính là hôn. Vì vậy những người này sau khi cầm được vé, liền cùng nhau rời đi.
"Ồ, đúng, Dương Minh, bạn và Chu Giai Giai là một đôi, vé của cô ấy, bạn cầm lấy. Bạn thấy cô ấy thì đưa nhé" Tùy Quang Khải đưa hai chiếc vé cho Dương Minh.
Hắn vốn định tự mình giao cho Chu Giai Giai. Nhưng Chu Giai Giai bây giờ đang khó chịu, mình đi nhất định sẽ mất mặt. Huống hồ con bé Đổng Hổ bên cạnh đang không ngừng thúc giục, đành phải đưa vé cho Dương Minh.
Dương Minh không nói gì, cầm lấy, xoay người đi tìm Tôn Hạo Minh. Không ngờ rằng thằng này không có nghĩa khí, đi với một cô nữ sinh, chính là hoa khôi mà Dương Minh thấy lúc trước.
"Dương Minh, đêm gặp nhé, tao phải đi chơi đã" Tôn Hạo Minh nói một câu với hắn, liền rời đi.
Dương Minh không khỏi lắc đầu, Tôn Hạo Minh thay đổi quá nhiều. Thằng Tôn Hạo Minh trong trí nhớ mình, hôm nay đã trở nên mơ hồ. Dương Minh thở dài, một mình ra khỏi phòng.