Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 443 : Say như chết
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
"Em gọi món đi, lady fisrt" Tôn Côn giao thực đơn qua cho Chu Giai Giai.
"Em chưa từng đến đây mà, Tôn đại ca, hay là anh gọi đi" Chu Giai Giai cũng không biết ở đây món nào ăn được luôn.
"Được rồi, vậy anh không khách khí" Tôn Côn nói: "Cho một giò heo, một phần bắp bò, một phần đậu hủ nguyên nước, một dĩa thịt kho tàu, một dĩa thịt bò trộn xà lách."
"Được rồi, Tôn đại ca, chúng ta ba ngườ, gọi nhiêu đó đủ ăn rồi" Dương Minh thấy Tôn Côn còn muốn gọi thêm, vội vàng cản lại, ba người ăn món, có thể hết sao! Hơn nữa Chu Giai Giai vốn là con gái, ăn có được bao nhiêu. Cho nên thành phần chủ lực chỉ có Dương Minh và Tôn Côn.
"Đủ? Hai ta đều miệng rộng, ăn có một chút mà không đủ?" Tôn Côn nói.
"Không phải, nếu ăn thiếu thì hãy gọi tiếp" Dương Minh nói.
"Vậy cũng được, nhiêu đây thôi, phục vụ, cho chúng tôi mười chai bia!" Tôn Côn lên tiếng.
"Xin hỏi ông uống gì?" Phục vụ hỏi.
"Chu Giai Giai, em uống gì?" Tôn Côn hỏi.
"Tuyết Bích đi" Chu Giai Giai nói.
"Vâng, xin chờ một chút" Phục vụ ghi lại những thứ bọn họ dặn rồi lui đi.
"Cái quán này nhìn có vẻ khá đông!" Dương Minh nhìn vào đống khách, nói.
"Đúng vậy, đồ ăn ở đây rất ngon, nên người đến khẳng định là nhiều!" Tôn Côn nói: "Trước kia anh cũng thường xuyên đến đây."
"Trước kia? Có ý gì? Vậy sau đó không tới?" Chu Giai Giai tò mò.
"Anh và vợ trước của anh hay đến." Tôn Côn thở dài: "Sau đó hai người ly hôn."
Không thể không nói, có đôi khi, mọi chuyện thường trùng hợp như vậy mà, ngay lúc Tôn Côn vừa nhắc đến vợ trước, thì một phụ nữ bước nhanh lại phía bàn của Dương Minh.
"Tôn Côn! Khi nào anh mới chịu đưa tiền?" Người phụ nữ này vừa đến, liền quát hỏi một cách không khách khí.
"Em giúp em gái này đưa Tôn Côn về giùm!" Ông chủ nói.
"Tốt, không thành vấn đề!" Tiểu Tỉnh gật đầu, đưa tay dìu Tôn Côn, mà Chu Giai Giai cũng vác Dương Minh lên, bốn người đi ra khỏi quá.
"Chị, chị không cần đi theo, em đưa Tôn ca về nhà là được rồi, chị về trước đi!" Tiểu Tỉnh nói.
"Vậy làm phiền em!" Chu Giai Giai nói, tuy rằng Dương Minh không quá nặng, nhưng nàng là con gái, dìu Dương Minh cũng phải cố hết sức.
"Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà" TIểu Tình gật đầu, liền cõng Tôn Côn lên lầu.
"Dương Minh, tỉnh lại đi, mình đưa bạn về nha?" Chu Giai Giai hỏi Dương Minh.
"." Dương Minh hoàn toàn mơ hồ, bây giờ không biết đường về luôn, chứ đừng nói là nghe được Chu Giai Giai nói cái gì
"Nhà của bạn ở đâu, mình đưa bạn về?" Chu Giai Giai sốt ruột hỏi.
"." Dương Minh vẫn không có phản ứng.
"Ai!" Chu Giai Giai thở dài, đưa Dương Minh ngồi xuống một cái ghế dài ven đường, chỉ có thể để hắn nghỉ ngơi một chút, nhìn xem có tỉnh hay không.
Thật ra, Chu Giai Giai hoàn toàn có thể gọi về nhà Dương Minh để hỏi, nhưng nàng không dám! Nàng không biết ăn nói với cha mẹ của Dương Minh thế nào, đã trễ thế này, mình là con gái, lại đi cùng Dương Minh. Hơn nữa Dương Minh còn uống say như chết, nếu để cha mẹ Dương Minh nghi ngờ, thì Chu Giai Giai không biết nên làm thế nào luôn.
Nàng không muốn để cha mẹ Dương Minh có thành kiến gì với mình, nếu như mình gọi điện, vậy cha mẹ Dương Minh có thể nghĩ bản thân là một đứa con gái tốt hay không?
Chu Giai Giai rất để ý đến Dương Minh, cho nên cũng nghĩ rất nhiều.
"Em gái, ở đây làm gì đó?" Đang lúc Chu Giai Giai trầm tư, một giọng nói chán ghét truyền tới, Chu Giai Giai ngẩng đầu, là hai thằng thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang đưa mắt đánh giá mình.
"Đi với bạn trai của tôi, các người không thấy sao?" Chu Giai Giai cũng biết hai tên này không phải thứ tốt, cho nên nàng lấy Dương Minh ra làm lá chắn, để bọn họ biết khó mà lui.
"Bạn trai? Là con heo chết này hả?" Một thằng híp mắt nhìn, thấy Dương Minh say không còn biết gì, khinh thường nói. Trong mắt hắn, loại này không đáng là gì, không có chút uy hiếp!