Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 451 : Tôi và cô là lần đầu tiên
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
"Sao thế?" Dương Minh làm ra vẻ mặt vô tội nhìn Tôn Khiết.
"Cậu còn dám nói? Ai cho cậu rút tay ra?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, tức giận nói: "Đưa tay lại đây!"
"A?" Dương Minh sửng sốt, đưa lại? Nhìn đùi của Tôn Khiết, Dương Minh đành cười khổ đưa tay lại.
"Không được rút ra!" Tôn Khiết lập tức nói.
"Được. tôi sẽ để lại như cũ." Dương Minh thầm nghĩ, cái này là cô nói
nha, đến lúc đó cũng đừng nói tôi chiếm tiện nghi của cô đó!
"Bốp!" Tôn Khiết dùng sức vỗ vào bàn tay của Dương Minh, sau đó không
khỏi nhíu mày: "Sao lại cứng quá vậy? Tay sắt hả? Đau chết đi được!"
"." Dương Minh không nói gì, thì ra Tôn Khiết lại muốn cái này! Lực
đánh thì nhẹ, nhưng vẻ đau đớn trên mặt thì khá là lớn! Trời ơi, tay của
mình đánh gãy đại thu đó, đương nhiên là không có cảm giác đau rồi,
nhưng bàn tay non da thịt mịn màn như Tôn Khiết thì khác.
"Cậu không đau?" Tôn Khiết nhìn vẻ mặt không đổi của Dương Minh, không khỏi hỏi.
"Đau. đai chết mất." Dương Minh buồn cười, giả bộ đau đớn.
"Chán ghét!" Tôn Khiết đương nhiên biết Dương Minh giả vờ, không nhịn
được mắng một câu: "Được rồi, không được làm loạn nữa, lấy tay ra
nhanh!"
"Là cô kêu tôi để lên và không được lấy ra." Dương Minh làm ra vẻ không rõ.
"Tôi kêu cậu lấy ra sao cậu không nghe lời?" Tôn Khiết hỏi ngược lại.
"Haha!" Dương Minh kỳ thật cũng đã sờ đủ rồi, nếu mà còn sờ nữa, thì cơ
thể sẽ có phản ứng sinh lý, đến lúc đó mà không có chổ giải quyết, ngược
lại càng thêm khó chịu! Cái này gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy!
Dương Minh lấy tay ra, cười gượng hai tiếng.
"Không phải cậu tìm tôi có việc sao? Bây giờ nói đi!" Tôn Khiết liếc nhìn
Dương Minh một cái, sau đó thu hồi cái vẻ măt vui đùa quyến rũ, đổi
hành bộ mặt hết sức nghiêm túc.
Dương Minh thấy Tôn Khiết thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, trong nhất
thời không thích ứng được, cái này còn nhanh hơn so với biến sắc đại sư
nữa a! Do dự một lát rồi mới lên tiếng: "Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm
một người ở Đông Hải."
"Người cần tìm là ai?" Tôn Khiết hỏi.
"Là chủ nhiệm của tôi thời sơ trung, bây giờ hình như đang kinh doanh ở Đông Hải" Dương Minh nói.
vào, liền đưa thực đơn cho Tôn Khiết nói: "Hôm nay mời chị ăn cơm, chị
gọi món đi."
"Chị cũng lần đầu tiên đến đây, có món gì ngon thì chọn giùm đi!" Tôn Khiết nói với phục vụ.
"Dạ" Phục vụ gật đầu, chọn vài món đặc sắc của tiệm, sau đó hỏi: "Có dùng rượu không?"
"Không uống rượu, chúng tôi lái xe đến!" Tôn Khiết khoát tay: "Cho nước trái cây đi!"
"Hiện tại có nước chanh, nước dù, nước đào mật, còn có nước ngọt cái loại, xin hỏi dùng loại nào?" Phục vụ hỏi.
"Nước chanh đi." Tôn Khiết nói: "Còn em, Dương Lệ?"
"Em dùng nước mật đào" Dương Lệ nói.
"Còn vị tiên sinh này?" Phục vụ hỏi Dương Minh.
"Trà đá." Dương Minh nói
.
"Haha." Dương Lệ nghe xong không nhịn được cười: "Không phải là em tiếc tiền chứ?"
"Trời đất, mắt của chị để đâu vậy. Không thấy trong thực đơn ghi trà hoa
cúc một đồng một ly hả?" Dương Minh cũng biết Dương Lệ nói giỡn, nên
cũng không nổi giận, vì trong giọng nói của Dương Lệ không chút chế
nhạo, chỉ có cảm giác trêu ghẹo. Từ trong mắt của nàng cũng có thể nhìn
ra được, cảm nhận được sự chuyển biến của nàng, Dương Minh cũng cảm thấy
khó hiểu, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã có thể thay đổi tính
cách nhanh như vậy sao.
Ngay cả phục vụ cũng không nhịn được cười, ghi lại mấy món ăn rồi nhanh chóng rời đi."
"Dương Minh, sao cậu lại uống nước trà? Ăn xuyến cá mà lại uống nước trà, có vẻ không phù hợp!" Tôn Khiết cũng kỳ quái.
"Tối qua uống nhiều quá, ngủ không ngon, uống chút trà giúp tỉnh táo thôi." Dương Minh cười khổ.
"Tùng Giang có tiệm này bán xuyến cá là tuyệt nhất, hôm nay bổn thiếu
gia mang bọn mày đến đây ăn thử một chút!" Tôn Chí Vĩ nói với hai tên thủ
hạ.
"Cảm ơn Tôn thiếu gia!" Hai người kia vội vàng nói.
"Xe của tao không ngồi được nhiều người, chúng ta đi bộ thôi" Chiếc
Porsche của Tôn Chí Vĩ chỉ có hai chổ ngồi thôi: "Đi cái quán mới mở
gần học viên đó, tên là Lâm ký xuyến cá! Cho bọn mày ăn uống phủ phê"
"Vâng, đi theo Tôn thiếu gia, đương nhiên là được ăn được uống rồi!" Hai người nịnh nọt.
Vì thế, Tôn Chí Vĩ dẫn theo hai thuộc hạ, đi đến Lâm ký.