Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 452 : Gặp gỡ trong quán ăn

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


"Cho chúng tôi thuê một phòng!" Vừa vào của, thủ hạ của Tôn Chí Vĩ đã lên tiếng nói với phục vụ của Lâm ký.



"Xin lỗi, tiên sinh, bây giờ đã không còn phòng, ngồi bàn trên lầu được không?" Phục vụ nói.



"Không có? Không có mày không biết tìm sao? Mày có biết tao là ai



không?" Tên thủ hạ vừa nói xong, lập tức nhớ ra còn có Tôn Chí Vĩ bên



cạnh, vì thế vội vàng sửa lời: "Mày có biết thiếu gia nhà tao là ai



không? Tìm một cái phòng nhanh lên!"



"Tiên sinh, thật sự không còn phòng." Người phục vụ cũng nhận ra Tôn Chí Vĩ là ai, nên cũng rất khó xử.



"Mẹ nó, cái quán này không muốn mở cửa nữa hả?" Tên thủ hạ thấy người



phục vụ không nể mặt, vô cùng mất hứng nói: "Bọn tao là người của Tôn



gia, mày có biết không?"



"Tôn gia? Tôn gia gì?" Ở Đông Hải, khi nhắc đến Tôn gia hoặc Điền gia,



trên cơ bản những chổ ăn chơi đều nể mặt, nhưng nơi này là Tùng Giang,



căn bản là không ai biết Tôn giả, chứ đừng nói là nể mặt mũi.



"Mẹ mày có phải muốn chết không?" Tên thủ hạ túm lấy cổ người phục vụ.



"Sao vậy?" Quản lý chạy ra, thấy có xung đột, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



"Quản lý, bọn họ muốn có phòng, em nói là không có, bọn họ đánh người." Cô phục vụ ủy khuất nói.



"Các vị, chúng thật thật sự đã hết phòng." Quản lý nói: "Các người có



thể lên bàn lầu hai người được không? Có thể giảm giá cho 10%."



"Mẹ nó, mày thấy tao giống thiếu tiền lắm à?" Thủ hạ hùng hổ quát:



"Nhanh chóng kiếm bạn đi, hôm nay thiếu gia của tao đến ăn cơm là nể mặt



mày lắm rồi, mày mà còn nói nhảm với tao, coi chừng tao dẹp luôn cái



quán này"



Quản lý cười khổ, sao hôm nay toàn thứ dữ đến ăn không vậy? Vừa rồi có



một người là người quen của Bạo Tam Lập, bây giờ những người này tuy



rằng không nói là quen ai, nhưng vừa nhìn là biết không phải thứ tốt



lành.



Kinh doanh thì cần có hòa khí làm đầu, quản lý cũng không muốn phát sinh



xung đột quá lớn, dù sao bây giờ quán ăn cũng rất nhiều khách. Nếu vì



chuyện này mà để ảnh hưởng đến khách thì không tốt, vì thế bất đắc dĩ



nói: "Được rồi, nếu các vị đã nói vậy, tôi cũng không thể không nể



tình, bên trong quán chúng tôi còn chừa một phòng cho các vị, trên lầu
rồi trong toilet Tôn Chí Vĩ đã nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn sợ mình



không phải là đối thủ của Dương Minh, cho nên mới trở về gọi viện binh.



Ba người bước lại, đứng trước cửa phòng 208.



"Gõ cửa sao?" Một tên hỏi.



"Gõ con mẹ mày!" Tôn Chí Vĩ trừng mắt: "Đá văng cánh cửa cho tao!"



"Được!" Tên thủ hạ nghe xong, lập tức đạp một cái làm văng cánh cửa phòng 208 ra.



"Đánh nó cho tao! Chính là nó!" Tôn Chí Vĩ vào phòng, tỏ vẻ nguy hiểm chỉ vào Dương Minh nói.



Dương Minh đang gặm xương cá, trong miệng là nguyên cái đầu cá luôn, rồi



đột nhiên nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng thật lớn, tiếp theo là



Tôn Chí Vĩ vọt vào!



Có bệnh sao? Dương Minh tức giận trừng mắt nhìn Tôn Chí Vĩ nói: "Tránh



xa tôi ra một chút, tè ra quần còn đứng gần tôi nữa, tôi đang ăn cơm



đó!"



"Ăn cái con mẹ mày!" Tôn Chí Vĩ nghe Dương Minh nói xong, tức giận đến



tím mặt, dùng sức đập một cái, làm cho đồ ăn trên bàn đều văng lung



tung.



Tôn Chí Vĩ vừa rồi chỉ chú ý vào Dương Minh, căn bản là không thấy Tôn Khiết và Dương Lệ.



"Bốp!" Dương Minh đứng dậy, trực tiếp tát Tôn Chí Vĩ một cái: "Mày muốn chết hả?"



"Mày dám đánh tao? Tao nói cho mày biết, tao chính là người của Tôn gia



Đông Hải!" Tôn Chí Vĩ không ngờ Dương Minh lại trực tiếp ra thay, nhất



thời tức giận uy hiếp: "Có tin tao đánh chết mày không?"



"Mày nói cái chó gì với tao vậy?" Dương Minh trừng mắt nói: "Đây là Tùng



Giang chứ không phải Đông Hải! Cho dù mày là cái chó gì tao cũng đập



chết mẹ mày được!"



Dương Minh bây giờ đã không còn là Dương Minh trước kia, không quản là



ai, ở Tùng Giang là địa bàn của hắn, mày ở Đông Hải làm trùm, chứ không



phải ở đây.



"Hai đứa mày, nhìn cái gì, đánh chết mẹ nó đi!" Tôn Chí Vĩ thấy hai tên



thủ hạ đứng ngơ ra, không có ý giúp mình, lập tức sốt ruột.



"Tôn Chí Vĩ, em ầm ĩ có đủ chưa?"